SSU Cần Thơ
Chào mừng đã đến với Cầu Vồng. Hãy đăng nhập để có thể xem được những bài viết của Cầu Vồng :) Đăng kí nào
SSU Cần Thơ
Chào mừng đã đến với Cầu Vồng. Hãy đăng nhập để có thể xem được những bài viết của Cầu Vồng :) Đăng kí nào

Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  Truy nãTruy nã  





Trang 3 trong tổng số 3 trang
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảoXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Mon Jul 02, 2012 3:43 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo
Thank: Message reputation : 100% (2 votes)

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

First topic message reminder :

Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo


Phải chăng đó là nụ cười?



Tác giả: nguoi_vo_hinh_hhdphl

Thể loại: SA, YA, angst

Giới hạn tuổi: 16

Cảnh báo: có 1 số cảnh rape (chỉ 1,2 cảnh gì thôi) và YA. Nếu có mình sẽ thông báo

Phần I: Toxic

Chap 1: Hiện thực


Nụ cười hiện lên trên gương mặt nó thật sự đầy sức biểu cảm, nếu như đôi mắt đen láy ấy có hồn một chút. Nó trống rỗng nhìn căn nhà đang cháy trước mắt. Mất điện cả một vùng. Tất cả các cửa trong nhà không hiểu sao bị khóa lại. Có tiếng kêu cứu vọng ra thảm thiết rồi yếu dần. Mọi người đang nháo nhào gọi nhau đến dập lửa. Từng xô nước thi nhau hất vào căn nhà một cách vô vọng. Lửa vẫn gào thét, minh chứng uy lực không thể lay chuyển của mình.

Tiếng còi xe cứu hỏa vang vọng. Nó nhếch mép, để lại nụ cười bí ẩn trong không khí hỗn loạn.


-----------------------------------------------
Đám cháy đã được dập tắt ngay sau đó. Hai thi thể bị cháy thành than được nghiệm thi và khiêng ra ngoài. Nguyên nhân của đám cháy đã được xác định là do chập điện. Cảnh sát vào cuộc. Họ nghi ngờ có người ám hại. Manh mối đầu tiên chính là cánh cửa bị khóa một cách khó hiểu. Tuy nhiên họ chẳng tìm ra bằng chứng để chứng minh. Không một dấu vân tay lạ nào. Nó được đưa về sở cảnh sát.

- Tại sao cháu lại ở ngoài này? – vị cảnh sát hỏi

- Cháu định về nhà thăm cha và dì nhưng....nhưng đám cháy đó – nó bắt đầu nức nở. Nước mắt nó chảy ra không ngừng.

- Hiện cháu đang ở đâu?

- Cháu đang ở nhà cô Thanh Vân. – Nó nói trong tiếng nấc

- Cô Thanh Vân có quan hệ gì với cháu?

- Cháu cũng không biết nữa.... – nó nghẹn ngào, nước mắt cứ tuôn ra.

- Thôi, cháu nín đi. Nói cho chú biết, con có thấy ai lạ mặt ra vào căn nhà không?

- Dạ,.... cháu không biết....

Viên cảnh sát lắc đầu bước ra, để lại nó khóc thút thít trong phòng. Thoáng một nụ cười nhẹ.....


---------------------------------------------
- Tôi chính là người đang nuôi bé Kỳ Anh. – người phụ nữ nhẹ nhàng nói

- Bà chính là Thanh Vân đúng không? – viên cảnh sát hỏi, vẻ mặt hơi ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước mặt

Thanh Vân – người phụ nữ xinh đẹp, nắm trong tay Super Power, tập đoàn hùng mạnh bậc nhất châu lục. Bà sở hữu gương mặt với từng đường nét tinh tế, sắc sảo, đầy quyền lực khiến ai cũng phải nhún mình cảnh giác, đôi mắt sâu thẳm dường như nhốt chặt những người mà chúng tìm đến trong sự hoang mang, lo sợ.

- Chào bà tổng giám đốc – vị cảnh sát kính cẩn nghiêng mình.

- Cảm ơn anh. Tôi đang đưa Kỳ Anh đến gặp cha và dì của nó, nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra... – ánh mắt bà thoáng vẻ xót xa. – tôi có thể đón nó về được chưa?

- Chưa được, vẫn còn một vài thủ tục điều tra nữa. Đã bắt bà phải chờ rồi..... – vị cảnh sát tỏ vẻ lúng túng
Thanh Vân trở về vẻ lạnh lùng muôn thuở, quay mặt đi.

- Tôi sẽ chờ....

Người trợ lí kế bên bắt đầu gọi điện thoại. Trong khoảng vài phút, cảnh sát trưởng đã đến nơi, nhẹ giọng:

- Xin lỗi cô Trương. Giờ thì cô có thể đón Kỳ Anh về. Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ.

- Nhưng thưa cảnh sát trưởng.... – vị cảnh sát kế bên lúng túng

- Đã được làm rõ rồi, cậu có nghe tôi nói không? Đây là một vụ tự sát. Các bác sĩ tìm được một lượng Kali Cyanua trong thức ăn. Và anh cũng đã tìm thấy một lọ chứa KCN trong ngăn bàn của ông Hoàng Thiên, cộng với chìa khóa nhà. Không may trong lúc đó xảy ra vụ chập điện gây cháy – giọng ông cảnh sát trưởng lạnh tanh.

Người kia cúi mặt không thể nói thêm lời nào. Thanh Vân mỉm cười gật đầu. Nó được đưa ra. Nước mắt vẫn còn vương lại trên khóe mi. Bà nhìn nó, ánh mắt thoáng vẻ lạ lẫm, rồi trở lại bình thường ngay sau đó.

- Mình đi thôi con – bà nhẹ nhàng

- Con... con muốn gặp mặt cha và dì lần nữa – giọng nó cất lên trong tiếng nấc nghẹn.

Bà im lặng, một lúc sau gật đầu chấp thuận. Nó đi đến hai thi thể đang cháy thành than, co quắp. Nó im lặng, từng giọt lệ cứ chảy ra khôn nguôi. Nó cắn chặt răng lại. Không ai nói một lời.

- Kỳ Anh, chúng ta về thôi.

Nó rời khỏi đó trong sự lặng lẽ đến ghê người. Chiếc xe màu đen sang trọng đang chờ họ bên ngoài. Cả hai bước lên xe.

- Kỳ Anh, con đừng diễn kịch nữa – Thanh Vân thở dài nhìn đứa bé bên cạnh.

Mọi nét đau khổ trên gương mặt biến mất. Đôi mắt trở lại vẻ vô hồn, à không, ở đó toát lên vẻ vui sướng thỏa mãn. Nó mỉm cười, gương mặt thiên thần đang trở nên quỷ dị.

- Dì, chúng ta cũng phải diễn một chút mới được chứ - giọng nó trầm lạnh, quen thuộc.

Nó gạt đi nước mắt, vô hồn nhìn ra màn đêm:

- Tôi sẽ để từng người, từng người một phải trả giá.... – nó rít lên, nhẹ nhàng, lạnh lẽo như trận gió đông.

Kỳ Anh vẫn cười thỏa mãn. Thanh Vân nhìn đứa cháu của mình, khẽ lắc đầu. Không phải bà không khuyên nó, nhưng với nó bây giờ, đó là mục tiêu để nó tiếp tục sống....

Cuồng phong đang gào thét bên ngoài xe. Đêm đông đặc.

Bắt đầu những chuỗi ngày của quá khứ. Một con đường đầy gai độc.

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sun Jul 29, 2012 9:08 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Mọi người thấy cái Extra thế nào ^^

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Fri Aug 03, 2012 1:06 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo
Thank: Message reputation : 100% (1 vote)

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Phần III: Tình yêu và thù hận

Lời đầu: Liệu tình yêu có chiến thắng được thù hận?

Chap 1: Trở về

Bốp! Nguyên một cuốn sách dày cộm được (hay bị) đập thẳng vào đầu tên đang cắm cúi viết bài khiến cho cả đám con gái nhìn nhau thảng thốt, thậm chí suýt ngất.

- Cái gì vậy? Mày không thấy tao đang làm bài sao? – tên đó nhăn mặt

- Làm cái gì mà làm chứ - hung thủ lên tiếng, chống nạnh chuẩn bị tư thế nhai đầu người đối diện – mày có biết đây là giờ ra chơi và… - cười nguy hiểm – mày đang có cuộc hẹn thì phải…

- Ặc, thôi chết, tao quên mất! – hắn thảng thốt – trời ơi chắc Kỳ Anh giận lắm

- Giận cái gì, tui đang ở đây nè – nó bước vô lớp lườm Vũ làm hắn rùng mình

- Ơ… ơ… tui – hắn tỏ ra lúng túng

- Há ha ha ha ha ha – nhỏ ôm bụng cười – mày thật là ngu dốt, mai mới tới hẹn…

- Mày… - hắn trừng mắt nhìn nhỏ - đúng là…

- Tao làm sao? Nhắc tới nó là mày cứ như gà mắc tóc. Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà như con nít – nhỏ che miệng, chớp chớp mắt

- Tao…tao – tức thật, hôm nay hắn ăn nhầm cái gì mà nói không được vậy?

- Thôi, cho tui xin hai người – nó phì cười. Nếu nó không ngăn cản thì “tình hình chiến sự” sẽ ngày càng “căng thẳng” hơn.

- Thôi, mày cứ ở đó mà học đi nhá, tao đi với anh yêu của tao đây

Nói rồi, nhỏ nhanh chóng ôm cứng cánh tay nó, hí hửng trước vẻ mặt không-thể-tức-hơn của… đám con gái trong lớp và đặc biệt là… hắn. Một giây sau, gương mặt hắn giãn ra, vẽ nên một nụ cười hút hồn

- Tao hết hứng học rồi, tao cũng muốn đi

- Tùy mày hà – nhỏ mím môi, mặt hiện rõ chữ “phởn” to tướng.

Còn nó thì mỉm cười, vẫn chất giọng nhẹ nhàng, đều đều nó rót vào tai hắn

- Vậy đi đi, hai tiết cuối sinh hoạt, có thể “cúp” được. – nó nháy mắt

Hình như có vài đứa thấy được cảnh tượng đó, ngất xỉu tại chỗ rồi. Còn hắn thì trơ ra một hồi cũng nhe răng cười, làm cho một số nữa không đứng vững. Chậc, sức đề kháng yếu thật.

- Cạn ly vì buổi cúp học của chúng ta! – Mộc Miên nâng cái tách trà lên, cười ha hả

- Mày khùng dữ lắm rồi đó Miên – hắn sờ trán nhỏ, vẻ thống khổ - tội nghiệp ghê, mới 16 tuổi đầu mà bị vậy rồi…

Kỳ Anh thì ôm bụng cười ngặt nghẽo trước phát ngôn đầy chân thành từ hắn

- Mày nói ai khùng? Xí – nhỏ nguýt hắn – tao nói không đúng hả?

- Đúng… nhưng không đúng… Mày nên nhớ, tao với mày biết trước nghỉ hai tiết cuối nên phóng thẳng về nhà, sẵn tiện gọi Vũ đi uống trà luôn.

- Ủa, sao hai tiết cuối được nghỉ vậy? – hắn hỏi – động đất? Sóng thần? Lũ lụt? Nguyên nhân nào khiến cô chủ nhiệm của chúng ta lại nghỉ tiết vậy?

- Thật là tào lao – nó bật cười – mà cũng đúng, cô có bao giờ nghỉ đâu

- Thì đó…

- Đương nhiên là phải có lý do đặc biệt rồi, như bạn trai của cô rủ cô đi xem phim chẳng hạn – nhỏ bắt đầu mơ màng, trong đầu bắt đầu tuôn ra mớ tưởng tượng hết sức phong phú.

- Thôi đi bà… - cả hai cùng đồng thanh

- Tụi bây không có tí lãng mạn nào hết – nhỏ bĩu môi, cho bánh vào miệng với tốc độ cao – um… ngon quá

- Thật là bó tay – hai đứa lại đồng thanh lần nữa

- Thôi, tao biết hai vợ chồng bây thắm thiết với nhau lắm rồi… - nhỏ dài giọng trêu chọc.

Và mỗi lần có chuyện này thì… một người ngó lơ, còn một người thì đỏ mặt, không nói tiếng nào. Nhỏ chồm lên véo má hai đứa

- Ôi chu choa, dễ thương quá…

- Mày có phải là con gái không vậy? – tiếp tục nói cùng một lúc rồi đột ngột im lặng ngay sau khi nhận ra được điều đó

Nhỏ nhướng mày, thích thú trưng ra bộ mặt còn gian hơn cáo

- Tụi bây cứ muốn chọc tao cười hoài…

- Thôi cho tao xin, cười kiểu đó có ngày người ta chết hết – hắn lảng đi, nhưng sự thật là vậy mà. – Có gì đáng cười đâu?

Nhỏ định nói nữa nhưng bị ánh mắt mày-còn-nói-nữa-thì-chết-với-tao của nó nên cũng ráng ngồi im. Hình như ai đó vừa thở phào nhẹ nhõm.

- Thật ra là có giáo viên mới nên có cuộc họp đột xuất. – nó lên tiếng.

- À… Kỳ Anh này… - Vũ đỏ mặt, tim đập thình thịch như muốn nổ tung, thu hết can đảm nói tiếp – ông có muốn đi đâu đó chơi không?

- Đi đâu là đi đâu?

- Thì… thì đi chơi đâu đó… - hắn lại lúng túng.

Nó mỉm cười. Người gì đâu hiền thấy sợ luôn. Tự dưng nó thấy ấm áp quá.

- Ừ… thì đi, mày đi với tao nhá – nó đáp, quay sang nhỏ

- Hả... hả??? – hắn khổ sở

- Có sao à? – Mộc Miên chớp chớp mắt, phía sau nhỏ hình như có cái đuôi hình mũi tên thì phải…

- Không được hả? – nó cũng phụ họa, trán hơi nhíu lại

- Không… không… - hắn gãi đầu, trông ngố chết đi được. Tức quá, định rủ mình nó thôi mà…

- Ha ha ha ha ha ha ha – nhỏ ôm bụng cười. “Vũ ơi là Vũ! Mày thật là… dễ thương không chịu được. Hèn gì…”

- Gì mà cười chứ? – hắn hậm hực

- Mày… mày… mày có phải là Vương Uy Vũ, họa sinh giỏi quốc gia không? Thật là… - nhỏ vẫn không ngừng cười, từng chữ được thốt ra đứt đoạn.

- ?????? – mặt hắn ngu ra thấy mà thương

- Tao không đi đâu – Mộc Miên cố mím môi – mày đi với nó đi Kỳ Anh. Hôm đó tao không muốn làm kỳ đà.

- Ừ… tao cũng không ép – nó tỏ vẻ tiếc nuối.

Hắn thì khỏi nói, mừng ra mặt

- Nè, bánh ngon lắm nè… Mày ăn đi há, tao không giành với mày nữa

- Thay đổi thái độ ghê vậy ? – nhỏ lại chớp mắt, cười gian – cửa của tao khó qua lắm đó nha, muốn cướp Kỳ Anh khỏi tay tao thì mày phải có bản lĩnh đó…

Vũ lúng túng thấy rõ, mặt lại đỏ lên, nhưng rồi lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười ghé sát vào tai nhỏ nói điều gì đó. Nhỏ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Kỳ Anh khó hiểu nhìn hai đứa kia, nhưng rồi cũng khẽ cười.

Hạnh phúc.

--------------------------------------------

- Xin chào các thầy cô, tôi là Nguyễn Minh Hoàng, vừa mới được chuyển về đây, mong mọi người giúp đỡ. – ông cúi đầu chào mọi người

Vị hiểu trưởng tươi cười giới thiệu:

- Thầy Hoàng lúc trước làm nghiên cứu, nhưng vì yêu thích nghề dạy học nên mới xin vào đây. Các anh chị giúp đỡ anh ấy nhiều hơn trong nghiệp vụ nhé

Minh Hoàng bắt tay chào từng giáo viên, rồi quay sang hỏi thầy hiệu trưởng:

- Thưa thầy, em sẽ dạy lớp nào ạ?

- 11A. Rất may là cô Liên vừa chuyển công tác lên Sở nên anh sẽ thay cô ấy dạy môn Sinh học.

- Vâng. Em cảm ơn thầy. Em xin phép.

Hoàng bước ra ngoài với nụ cười hài lòng.

- Có vẻ thầy rất hứng thú với lớp 11A? – có tiếng nói từ đằng sau khiến ông khựng lại.

- Phải, rất hứng thú – ông quay mặt lại, gương mặt không giấu vẻ vui mừng – nghe nói đó là lớp của cô chủ nhiệm, phải không cô Khanh?

Cô Khanh là giáo viên trẻ nhất trong trường, nhưng kĩ năng nghiệp vụ và kinh nghiệm giảng dạy lại hơn người, có thể xếp vào hàng giáo viên xuất sắc. Hơn 5 năm dạy học, lớp của cô chủ nhiệm luôn đạt thành tích cao nhất trong mọi lĩnh vực. Đây là một tài năng hiếm có mà không phải người nào cũng làm được.

- Vâng – cô cười, đôi mắt sắc bén quét lên gương mặt góc cạnh – thầy có thể cho em biết lý do không?

- Đơn giản là vì có nhiều học sinh giỏi ở lớp 11A. Nói đến toán thì không thể không nhắc đến Vương Uy Vũ, Hóa thì Trịnh Hoàng Mộc Miên, và…

- … và Trương Kỳ Anh, học sinh giỏi toàn diện – cô tiếp lời, nhận ra có gì đó thoáng qua trong đôi mắt nâu thủy tinh.

- Đúng. Đó chính là thử thách cho tôi đầy chứ - ông cười – cô có vẻ tò mò chuyện tôi dạy lớp 11A nhỉ?

- Vâng. Vì đó là lớp em chủ nhiệm. Em có việc, em về trước – cô cúi đầu đi thẳng.
Minh Hoàng nhíu mày nhìn tà áo dài khuất dạng. Không biết cô Khanh có ý gì nhỉ?

(to be continued)

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tue Aug 07, 2012 9:13 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

(chap 1 cont)

- Ê, chờ có lâu không vậy?

Hắn quay mặt lại, trố mắt ra nhìn Kỳ Anh. Nó mặc áo thun trắng bên trong, áo khoác đen dáng dài phù hợp với chiều cao đáng nể của nó: 1m87. Uy Vũ thì đơn giản với chiếc áo sơ mi sọc ca-rô cá tính đi cùng với quần jean xanh, nhưng lại làm bật lên nét mạnh mẽ và body cực chuẩn.

- Này, này – nó quơ quơ tay trước mặt hắn – không đi thi tui đi vô à…

- Đi…đi – hắn như vừa mới ngủ thức dậy, cười toe toét rồi lôi nó đi.

Hình như hai đứa nắm tay nhau thì phải. Kỳ Anh cũng chẳng có ý định giằng ra. Trong khi đó…

- Ố là la, sao mày thông minh quá Mộc Miên ơi… - nhỏ tự cười một mình, trên tay cầm máy ảnh sẵn sàng “tác nghiệp” – nhiều cảnh đẹp thế này mà không chụp thì uổng… - đôi chân mày nhỏ khẽ nhíu lại, dường như nhỏ phát hiện được điều gì đó - Nếu như muốn theo dõi tôi thì đừng để tôi phát hiện!

Nhỏ quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lẻm quan sát xung quanh. Mộc Miên nhanh chóng phi ngay đến bụi cây ở góc đường, nhưng không thấy bóng dáng của ai. “Tức quá! Người này lẹ thật, lẻn đi rồi. Nếu mà để tui biết đó là ai thì tui bẻ đầu người đó ngay lập tức”. Nhỏ lầm rầm nguyền rủa rồi tiếp tục bám theo cặp đôi vẫn còn đang ngồi trong quán kem.

- Hình như từ lúc tui và ông vào đây thì… - nó cười hí hửng

- Thì… thì… cái gì? – hắn lúng túng, quan sát xung quanh. Thực trạng là có quá-nhiều-người nhìn chằm chằm vào hắn và nó. Có gì để nhìn chứ?

- Mấy chị ấy hình như hâm mộ ông đó – nó lại cười, vô tình (hoặc cố tình gì đó) làm cho vài người ngất xỉu.

- Tui thấy là do ông quá hấp dẫn thôi – hắn thành thật, hai vành tai đỏ ửng lên. Nó sở hữu vẻ đẹp quyến rũ khiến hắn dù dù chơi chung với nó mấy năm còn muốn nhào vô, huống chi người ta (nhào vô làm cái gì?).

- Tui nghĩ là chúng ta nên tìm cách đánh bài chuồn đi – nó nháy mắt rồi kéo hắn đứng dậy.

- Chị… - nó nhẹ nhàng, còn mấy người lễ tân thì giật thót.

- Có chuyện gì không… anh? – mắt trái tim

- À, ở đây có lối thoát hiểm ở đây vậy ạ?

- Ờ… ở đằng kia – chỉ chỉ

- Cảm ơn chị - cười rạng rỡ.

Ngất xỉu tại chỗ.

Nó lôi Vũ tới cửa thoát hiểm rồi bí mật “đào tẩu”.

Tách. Nhỏ Miên cười he he. Cảnh nắm tay thật là lãng mạn quá đi đó mà.

- Kỳ này là mày hết chối nha Kỳ Anh…

Bão sắp nổi lên… Tội nghiệp các đương sự không hề biết gì hết.

- Chưa ăn hết hai ly kem nữa… - nó tỏ vẻ tiếc rẻ - thôi kệ. Đi đâu nữa?

- À…

- Thôi, tui biết rồi, đi Nha Trang chơi đi – nó nhe răng cười.

- Hả? – Vũ nhăn trán. Hắn có nghe lầm không vậy?

- Thì đi Nha Trang. Tui đặt vé rồi. – nó nhún vai.

- Từ đây… đi Nha Trang? – hắn vẫn chưa nắm bắt được hết những gì nó nói.

- Ừ. Đi thôi.

Không đợi hắn trả lời, nó đẩy hắn lên chiếc xe vừa dừng lại.

- Chú, chạy đi

- Thưa cậu chủ, tui thấy cậu bên cạnh… - ông tài xế lo lắng nhìn về phía tên đang bất động, miệng há hốc.

- Không sao, tại cậu ta shock quá đó – nó phì cười

- Ông có bị gì không mà giờ này đi Nha Trang? – hắn nhăn mặt, nó với nhỏ lúc nào cũng làm hắn chết trân ngay phút chót.

- Đâu có sao. Thì ông nói đi chơi mà – nó mỉm cười – ông không thích hả?

- Đâu… đâu có. Tui… tui thích lắm chứ bộ - hắn cười méo xẹo.

- Ừ, vậy được rồi.

Khoảng 1 tiếng sau…

- Biển Nha Trang đẹp quá!!!! – nó cười tươi nhìn xuống phía dưới – đúng là đi cáp treo nhìn được bao quát cả thành phố…

- Ờ…ờ… - hắn gượng cười, tay nắm chặt thanh vịn, mặt xanh lét lấm tấm mồ hôi.

- Này, bị gì vậy? – nó sờ trán Vũ làm hắn giật mình.

- Đâu… đâu có gì… - lúng túng che giấu

Kỳ Anh nheo mắt nhếch môi cười nguy hiểm

- Gì vậy? – hắn linh cảm có chuyện chẳng lành

- Ông sợ độ cao phải không? – gian xảo thấy rõ

- Tui… tui đâu có sợ - hắn lớn tiếng, đứng bật dậy, vô tình nhìn xuống, chân tay bất giác run bần bật.

- Vậy mà nói không sợ - nó phì cười.

- Tui… tui… - hắn lúng túng, cúi mặt. Xấu hổ chết đi được. Cũng tại cái kỉ niệm chết tiệt đó mà giờ hắn sợ độ cao kinh khủng.

Nó tiến đến ngồi cạnh hắn. Tay nó nhẹ nhàng nắm vào bàn tay to lớn lạnh ngắt. Vũ mở to mắt ngỡ ngàng nhìn Kỳ Anh. Nó ngó lơ đi chỗ khác, khẽ mỉm cười nhìn mặt nước xanh màu ngọc bích tuyệt đẹp. Mặt trời như viên ngọc chói sáng lấp lánh giữa trời, biển.

Vũ thì vẫn đờ người ra. Hắn phải mất thêm một lúc nữa mới tỉnh hẳn, gương mặt thì đỏ như gấc chín, còn trong lòng thì sướng phải biết… Hắn khẽ siết chặt tay nó. Không có dấu hiệu phản kháng. Yên bình quá…

Hắn và nó bắt đầu với chiến dịch tung hoành khắp khu trò chơi. Nó còn ham vui hơn cả hắn nữa, trò nào cũng muốn thử.

- Trò đu quay nhào lộn này thú vị nhỉ? – nó quay sang cười với hắn

Gương mặt hắn lại trắng bệch, cho thấy là sợ chết khiếp. Nó thấy tội tội, quên mất là hắn sợ độ cao. Hèn gì lúc nãy chơi nó không thấy nghe tiếng hắn la hét gì hết, tưởng là không sợ. Ai ngờ…

- Thôi… ông ngồi ở đây, tui đi mua nước một chút.

Vũ ngồi phịch xuống ghế đá, mặt cắt không một giọt máu, khẽ tựa đầu mình vào cánh tay, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng sóng vỗ xa xa. Chợt có cái gì đó mát lạnh áp vào má làm Vũ giật mình.

- Nè, uống đi cho bớt sợ.

- Cảm ơn – hắn đón lon nước từ tay nó, mỉm cười yếu ớt. Chậc, chắc là hắn sợ lắm. Tội nghiệp.

- Đỡ sợ chưa? Ông hù tui sợ hết hồn đó nha. – nó cười – trông vậy mà sợ độ cao…

Hắn xấu hổ quay đi.

- Thôi, chơi thế đủ rồi. Mình về - nó kéo hắn đi.

Vũ sững lại, lắp bắp:

- Nữa… nữa hả?

Kỳ Anh cố nến cười trước gương mặt hết-sức-ngố của hắn

- Ừ. Chứ ông nghĩ là mình về bằng cách nào?

- Hả? Hay… hay là… mình… mình ở đây đi – hắn khổ sở

- Thôi, tui không chọc ông nữa – nó chọt nhẹ vào mũi hắn – mình về bằng phà.

Hắn thở phào nhẹ nhõm. Phù… Cuối cùng cũng thoát.

Đi phà quả là sự lựa chọn khá đúng đắn của tụi nó. Vũ hí hửng dạo khắp phà, ngắm nhìn cảnh vật ở mọi góc độ. Hắn thích biển lắm. Chỉ cần nhìn thấy những con sóng xô vào nhau đến vô tận cũng đủ làm hắn thấy thanh thản. Chiều rồi, cả bầu trời và mặt biển như hòa cùng một màu đỏ vàng tuyệt đẹp, quyện vào nhau.

- Đây là lần đầu tiên tui ra biển đó. – hắn quay lại, cười thật tươi

- Ừ - nó mỉm cười. Thấy hắn vui vậy làm nó cũng vui lây.

- Cảm ơn ông nha – hắn gãi gãi đầu – nói là hôm nay tui rủ ông đi chơi thành ra… ngược lại

- Có gì đâu… - nó nháy mắt – ông không thấy tui chơi khí thế luôn hả?

Tiếng cười tan vào biển nắng…

---------------------------------------------------

Xe chở Kỳ Anh và Vũ đến nhà nó.

- Ở lại ăn cơm luôn há

- Ừ. Cảm ơn – hắn cười hì hì, lòng reo lên vui sướng.

- Khách sáo hoài vậy ba? Tui với ông bạn thân bao nhiêu năm rồi? – nó vỗ vào vai hắn

- Đúng rồi đó, sau này còn là vợ chồng với nhau nữa, mày khách sáo hoài…

Hai đứa nó trợn mắt nhìn kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó. Nhỏ - tác giả của câu nói vừa nãy, đang trưng ra nụ cười mà cáo còn phải vái dài.

- Mày ở đâu chui ra vậy? – hắn nhíu mày hỏi. Phải chi tiền mà cũng như nhỏ thì hắn giàu to.

- Ở trong nhà – nhỏ thờ ơ trả lời rồi cười tiếp – tụi bây vô lẹ đi, tao cũng có bất ngờ dành cho tui bây nè… Hí hí

Cảm giác của nó và hắn bây giờ không gì có thể diễn tả chân thực bằng ba chữ: lạnh sống lưng. Có thể chắc 99% là tụi nó sẽ không-thể-ngậm-miệng-lại vì bất ngờ (quá shock).

Và thực sự là hắn và nó có dịp để cho ruồi bay vào miệng mình (cũng may là không có).

- Tụi bây thấy thế nào? – nhỏ hí hửng, chu môi cười duyên dáng

- Mày… mày – hắn lắp bắp – mày…

- Thôi, ông không nói được để tui nói cho – nó rốt cuộc thì cũng khép miệng lại được – mày theo dõi?

- Đâu có, chỉ là tình cờ tao đi ngang qua thôi – nhỏ che miệng, chớp chớp mắt

- Tình cờ? – Vũ và Kỳ Anh đồng loạt nói, đồng loạt nhăn trán

- Có cách giải thích nào ít bất hợp lý hơn không? – nó hỏi – tình cờ qua quán kem, tình cờ đến Vinpearl??????

- Ha ha ha ha – nhỏ ôm bụng cười – thấy mấy tấm hình tao chụp thế nào? Chất lượng không?

Hắn đỏ mặt nhìn những tấm nắm tay và cả tấm nó và hắn hôn nhau. Á không phải, là nó chỉ cúi gần mặt hắn và vì một góc chụp không-thể-chê-được nên mới thành ra thế.

- Hí hí, đẹp há

Nó và hắn nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy ngượng. Cũng may là nhỏ không chung một toa cáp treo, nếu không thì…

- Thôi. Ăn cơm – nó xua tan không khí không mấy dễ chịu (ít ra là nó thấy vậy).

- Ừ, đúng đó, Kỳ Anh nấu đi, tao với Vũ ngồi chơi – nhỏ nói tỉnh bơ

- Thôi, tui vô phụ ông cho – Vũ đi theo sau.

- Hehe, tụi nó hình như đang tạo điều kiện cho mình chụp ảnh nghệ thuật hay sao ấy nhỉ? – hình như có đuôi cáo phe phẩy phía sau nhỏ.

Một lần nữa chúng ta ca bài ca tiếc thương cho các đương sự không may mắn. Chẹp.

----------------------------------------------

Hắn về rồi, chỉ còn nhỏ với nó ở lại.

- Nghe nói thầy Minh Hoàng sẽ dạy lớp chúng ta? – nụ cười trên môi nó trở về vẻ tĩnh lặng thường ngày. Đôi mắt se lại sắc bén

- Phải. – nhỏ thờ ơ trả lời.

- Ừ. Cô Khanh cũng đã nói cho tao biết. – nó gật đầu hài lòng – thầy là một giáo sư tốt, chắc chắn sẽ đưa lớp chúng ta phát triển lên cao.

Hai đứa chìm vào yên lặng. Tay nó khẽ miết lên cánh hoa hồng vàng, trên môi vẫn không tắt đi nụ cười.

---------------------------------------------------

- Sao?

- Con muốn ở gần mẹ hơn. Cứ bận học ở Hà Nội mãi không có dịp ra Sài Gòn thăm mẹ…

- Ừ, nếu con đã quyết định thì mẹ không phản đối. Chỉ là mẹ biết rằng không chỉ-vì-muốn ở gần mẹ hơn đâu. Nhưng thôi, mẹ không ép con nói ra.

- Con… không có mà…

- Thôi được rồi, mẹ hiểu con đang nghĩ gì mà. Đừng có chối. – phì cười – thôi mẹ cúp máy đây.

(to be continued)

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Wed Aug 08, 2012 11:55 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15Kongo[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Kongo [Giám Thị]
Giám Thị
Hiện Đang:
Posts : 239
Cent : 407068
Thanks : 502
Birthday : 18/08/1988
Age : 35

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Kongo
Posts : 239
Cent : 407068
Thanks : 502
Birthday : 18/08/1988
Age : 35

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

đoạn hội thoại cuối là sao nhỉ? [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 3916627120 có điều j đó bất ngờ nữa cho coi. haiza!!!! author ngắt ngay đoạn gây tò mò. [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 1330857165

Tài Sản của Kongo
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Kongo

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Thu Aug 09, 2012 4:36 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo
Thank: Message reputation : 100% (1 vote)

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

(chap 1 cont)
- Tôi là Minh Hoàng, giáo viên phụ trách môn Sinh học cho các em – ông mỉm cười nhìn bao quát mọi người rồi hơi khựng lại ở hai chỗ trống nằm ở trung tâm lớp. – hình như hôm nay vắng hai bạn thì phải?

- Thưa thầy, không có bạn nào vắng ạ - giọng nói nhẹ nhàng khiến ông hơi giật mình – em đến trễ vì phải gặp cô Khanh. Hôm nay có học sinh mới vào học lớp chúng ta.

Nó và nhỏ cúi đầu chào rồi yên vị vào chỗ ngồi của mình. Cùng lúc đó thì người học sinh mới cùng bước vào.

- Em chào thầy

- À, chào em – Minh Hoàng đẩy gọng kính lên, khẽ nhíu mày rồi mỉm cười – em cũng nên giới thiệu cho các bạn biết đi

Người đó đứng trước bục giảng tươi cười. Vẻ đẹp trai lịch lãm khiến cho ai cũng phải trầm trồ, cả lớp xôn xao cả lên.

- Mình là Hoàng Chấn Phong, là học sinh mới chuyển trường. Mong các bạn giúp đỡ.

- Bạn thật là khiêm tốn đó – Mộc Miên mỉm cười e lệ - nằm trong top học sinh đạt điểm cao nhất kỳ thi học sinh giỏi quốc gia môn toán cơ mà?

- Mộc Miên… - nó nhắc khẽ. Nhỏ này không dồn người khác vào thế khó là ăn cơm không ngon hay sao ấy?

- Mình chỉ nói sự thật thôi mà – nhỏ lại cười – tạm thời, bạn vào ngồi cạnh bạn Uy Vũ đi, rồi đến giờ cô Khanh sẽ sắp xếp lại.

- Ừ

Anh cười rồi gật đầu chào hắn. Hắn cũng đáp lại, linh cảm cho thấy không ổn cho lắm. Nhưng thôi, chắc là hắn chưa quen với việc có bạn ngồi cùng bàn ấy mà.

Minh Hoàng nhìn các học sinh vừa vào lớp một lần nữa rồi bắt đầu bài học của mình.

Mọi thứ lại thay đổi…

End Chap 1

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sat Aug 11, 2012 2:10 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Chap 2: Mẹ ơi, con là gay

Thanh Vân cười thật tươi đón em gái vào nhà. Đã lâu lắm Thanh Yến mới trở vào Nam, kể từ khi chia tay với Hoàng Thiên.

- Sao tự nhiên em có hứng thú về đây vậy, em không ở ngoài Hà Nội cho khỏe…

- Thì Chấn Phong nó nằng nặc đòi em vào trong này cho bằng được – Yến mỉm cười – nó bảo là Kỳ Anh chắc là nhớ em lắm… Em cũng nên gạt đi những ký ức không mấy tốt đẹp, phải không chị?

Thanh Vân hơi nhíu mày nhưng rồi gương mặt cũng giãn ra nụ cười hài lòng

- Ừ, em nghĩ vậy là tốt lắm. Chị mong em vào đây thường, có chị có em cho vui cửa vui nhà. Gia đình mình có hai chị em mình thôi, mỗi người mỗi ngã thì kỳ lắm.

- Vâng. Em cũng biết vậy. Em xin lỗi

Thanh Vân xoa đầu cô, như thể cô vẫn còn là cô em gái bé bỏng:

- Gì mà lỗi với phải chứ. Em ngốc lắm.

- Dì, hình như có… Mẹ? – nó vừa bước vào, định hỏi thì đứng chết trân vì ngỡ ngàng

- Ừ… - Thanh Yến mỉm cười trước thái độ của nó. Thằng nhóc này, ít khi nào biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhìn vào ai cũng nghĩ nó là người vui vẻ, cởi mở, cô lo không biết sau này ai đủ khả năng mang đến cho nó nụ cười thật sự?

Nó chạy đến ôm chầm lấy cô

- Mẹ sao vào đây? Mẹ khỏe chưa? Mẹ vào đây có ổn không?

- Con hỏi gì mà tới tấp vậy? Thì mẹ nhớ con nên đến đây. Con không thích à?

- Không… không phải… Chỉ vì…

- À, mẹ cũng quên rồi, con đừng quá lo

- Thật không ạ?

- Ừ, thật…

Kỳ Anh yên tâm siết chặt vòng tay của nó, cảm nhận hơi ấm, mùi hương của mẹ đang làm cho nó mê mẩn.

- E hèm… Con thưa cô! – Mộc Miên cúi đầu chào, môi khẽ cong lên, liếc qua nó

- Ừ, Mộc Miên đó hả? Cô nghe nó kể về con nhiều lắm…

- Khen con phải không cô? – nhỏ tiếp lời, nhí nhảnh rồi quay sang Kỳ Anh – tao biết tao giỏi rồi, mày đừng làm quá nha… hi hi

- Thôi chị ơi, nổ hoài banh nhà tui là chị đền đấy.

- Xí, nổ hồi nào? Tao chỉ nói sự thật thôi… - nhó ngúng nguẩy trông rất dễ thương.

Thanh Yến nhìn hai đứa bắt đầu cãi nhau. Trẻ con thật. Cô nhớ lại quãng đời học sinh của mình, Mộc Miên đúng là một cô gái tốt. Phải chi…

- Phải chi con làm dâu của cô nhỉ?

- Hả? – hai đứa trố mắt nhìn cô

- Con tài giỏi mà lại tình cảm đến vậy, ai mà không muốn làm chồng của con? Cô xin lỗi vì hơi đường đột nhưng mà, con có bạn trai chưa?

Nhỏ mím môi lại, người hơi run lên, khó khăn bật ra câu trả lời:

- Dạ chưa ạ.

- Vậy thì tốt quá! – cô niềm nở rồi quay sang Thanh Vân – chị, em thấy thế là hợp nhất đó, hay là em qua nhà mẹ nó hỏi chuyện luôn thể?

- Hả? Cái gì vậy? – nó lắp bắp hỏi

Thanh Yến dường như không màng tới nó, tiếp tục nói:

- Chị có thấy gấp quá không? Nhưng em thấy nên nói trước sẽ tốt hơn.

- Ừ. Chị thấy cũng ổn – bà mỉm cười, đôi mắt thoáng xao động.

- Cái gì? Mẹ à… con mới học lớp 11 thôi, mẹ làm gì tính gấp quá vậy? – nó nói cổ họng nghẹn ứ lại.

- Gì mà gấp, nên tính trước từ bây giờ chứ? – cô quay sang nó, tia nhìn chất chứa hàm ý “Con để cho mẹ tính.”

- Thôi, hai tụi con không có hợp nhau đâu – nó nhăn mặt không biết từ chối sao cho phải.

- Vâng… e hèm… hừm… đúng là như vậy ạ - nhỏ đỏ hết cả mặt, kiềm nén bằng toàn bộ sức lực của mình.

- Haizz, sao tiếc vậy? – Thanh Yến chép miệng tiếc rẻ, rồi lo lắng nhìn nhỏ - sao mặt con đỏ vậy? Có sao không? Kỳ Anh, dẫn nó lên phòng đi con.

- Dạ - nó mừng rỡ

Nó kéo nhỏ phóng thẳng lên lầu trước ánh mắt có phần hơi khó hiểu của Thanh Yến. Còn Thanh Vân thì lắc đầu, cười nhẹ.

Kỳ Anh khép cửa phòng bằng tốc độ ánh sáng, vì nó biết rằng sức chịu đựng của con người có hạn, nhất là với nhỏ, đồng thời bịt tai lại. Và…điều gì đến cũng đến

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha – Mộc Miên nằm vật ra giường lăn lộn cười như nắc nẻ. Dự báo cho thấy nó chẳng có dấu hiệu gì dừng lại. Mặc dù đã bịt tai nhưng tiếng cười của nhỏ vẫn đủ sức xuyên thủng lỗ tai nó. Đến là khổ với con nhỏ này.

Một lúc lâu sau nhỏ mới ngưng cười, sán lại gần ôm cứng tay nó nũng nịu

- Anh à~, mình cưới nhau nhé anh~.

- Mày còn đùa được nữa à? – nó thở dài

- Đâu có đâu – nhỏ nghịch những lọn tóc của mình, vẻ yêu kiều – em…em muốn làm vợ anh lắm… Sao anh lại không chịu~? (?!)

- Thôi đi má ơi – nó khổ sở - rởn cả gai ốc lên hết rồi nè.

- Xì, người gì mà không có lãng mạn chút nào. Thật là vô vị - nhỏ đứng lên hất mặt đi chỗ khác

- Phù… thoát rồi – nó thở phào, bỏ ngoài tai những lời của nhỏ.

- Thoát gì mà thoát? – nhỏ nói – tao nghĩ là không dễ vậy đâu. Linh cảm cho tao biết rằng mày cũng sắp nói cho mẹ mày nghe mọi chuyện rồi.

- Tới đó tính – nó mỉm cười tỉnh bơ – giờ thì chưa.

Nó cũng đã thử tưởng tượng ngày hôm đó, nhưng không biết mẹ sẽ phản ứng thế nào…

Tiếng thở dài hòa vào làn gió nhẹ mơn man.

----------------------------------------------------

- Ủa, mẹ con đâu rồi dì? – nó uể oải bước xuống lầu. Công nhận là nó ngủ lâu thật. Từ 12h trưa đến 5h chiều, đúng là kỷ lục.

- À, mẹ con đi shopping.

- Hôm nay dì không đi làm ạ?

- Ừ, cũng phải có ngày nào đó nghỉ ngơi chứ? – bà mỉm cười, mắt chăm chú nhìn nó

- Dì có chuyện muốn hỏi con? – nó nhướn mày

- Con định khi nào sẽ nói cho mẹ con biết? – Thanh Vân hỏi, gương mặt đọng lại chút lo lắng

- Trước sau gì cũng phải nói, nhưng mà… mẹ con biết chậm chừng nào tốt chừng đó… - nó thở dài

- Tùy con quyết định – bà mỉm cười, đặt tay lên vai nó – đó không phải là lỗi của con. Có trách là trách ông trời đã sắp đặt như vậy…

Kỳ Anh cười nhẹ ôm dì vào lòng

- Dì không ghét con chứ?

- Tại sao lại ghét?

- Vì con là gay.

- Ngốc à, con vẫn là đứa cháu tài giỏi của ta… Ban đầu thì ta cũng shock lắm, nhưng rồi nghĩ lại, con cũng như bao nhiêu người khác thôi…

- Con cảm ơn dì…

- Ơn nghĩa gì… - Thanh Vân xoa đầu nó, ôm nó vào lòng – từ lâu, ta đã xem con là con trai của ta. Đương nhiên ta phải ủng hộ dù thế nào đi nữa…

Đôi mắt bá khẽ ánh lên vẻ đau đớn trong khoảnh khắc. Không được, bà phải mạnh mẽ lên, dù hi vọng đó chỉ là chiếc bình pha lê nằm bấp bênh chực vỡ. “Phải thật bình tĩnh… Kỳ Anh thấy mình thế này, nó lại lo lắng nữa…”. Dạo này cơn ác mộng đó quay trở lại, khiến bà mất ngủ mấy hôm nay. “Đến khi nào ta mới thoát khỏi nó đây?”

Nó thở nhẹ, mỉm cười, cảm nhận hơn ấm từ vòng tay Thanh Vân, không hay biết trên gương mặt bà thay đổi cảm xúc liên tục. Nó tự nhủ, “Hạnh phúc, đâu có quá phức tạp?”.

Lặng.

---------------------------------------------

- Cái gì? – hắn chau mày, tưởng rằng mình đang nghe lầm – anh họ?

Có tiếng cười khúc khích trong điện thoại

- Ừ. Có điều anh ta là con nuôi của dì Vân.

- Con nuôi? Mà chuyện này có liên quan gì tao? – Vũ khó hiểu

- Sao không? Theo tao biết là anh ta có tình cảm với Kỳ Anh đó mày… - nhỏ nói, nhẹ tựa con gió mùa thu nhưng lại có tầm ảnh hưởng như một cơn bão

- HẢ? – hắn thiếu điều muốn la lên (la rồi chứ gì nữa ~.~) – thật không? Mày đùa với tao à?

- Tao đâu có rảnh đâu mà đùa với mày… Không tin thì thôi… Mất nó thì mày ráng mà chịu nhá – hắn đáng hơi được mùi gian trá ở đầu dây bên kia.

Uy Vũ thở dài.

- Nói với tao làm gì? Không lẽ mày muốn tao ngăn cản à? Tao đâu là gì của cậu ấy?

Nhỏ im lặng một lúc rồi hỏi, hắn nghe tiếng thở nhẹ:

- Mày bỏ cuộc?

- Không – giọng hắn tự nhiên kiên quyết đến lạ.

- Tốt – nhỏ cười – tao biết sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn…

Nhỏ không nói tiếp nữa.

- Tao sẽ cố gắng. Tao tin là Kỳ Anh sẽ là của tao – Vũ nói, ánh mắt sáng lên đầy tin tưởng

- Thôi, tao cúp máy đây, he he. – nhỏ đột ngột lên tiếng – chúc mày thành công.

- Ừ - hắn gật đầu, những suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau, rối rắm.

Hắn gác máy. Vũ miên man nhìn ra bầu trời đêm lấp lánh sao rồi phì cười. Nhỏ này lúc nào cũng làm phiền hắn vào những giờ trời ơi đất hỡi. Gần một giờ khuya rồi, hắn quyết định chợp mắt một tí, mặc dù biết rằng nó sẽ rất khó khăn.

Lúc đó, cũng có một người nhảy dựng lên giữa đêm.

- Em… em nói thật chứ? – Phong mở to mắt, cơn buồn ngủ như biến đâu mất

- Anh nghĩ em nói gạt anh vào giữa đêm để làm gì? Anh làm gì mà khẩn trương thế? – Mộc Miên hỏi, giọng có chút lém lỉnh

- Đâu… đâu có gì – anh ấp úng, đỏ mặt. Cũng may là nhỏ không có ở đây.

- Anh đừng có xạo nữa. Em biết tỏng là anh thích Kỳ Anh. – giọng nhỏ vẫn vậy, nhẹ nhàng đi vào đầu óc anh.

- Hả? Sao em biết? Ý… ý anh là…

- Hì hì thôi anh à… em nhìn là biết rồi – anh nghe tiếng cười của người ở đầu dây bên kia

- Anh… Bộ lộ liễu lắm hả? – anh ngập ngừng

- Đâu có, chỉ tại em nhạy cảm quá thôi.

- Ừ…ừ…

- Nhưng anh này, không chỉ có mình anh thích Kỳ Anh đâu

- Anh biết mà… Kỳ Anh học giỏi, lại đẹp đến vậy…ai mà không thích – anh nói, không biết rằng trong lời nói đó có chút ngưỡng mộ

- Vậy là anh thích người ta chỉ vì người ta học giỏi và đẹp à? – nhỏ hỏi, lạnh tanh khiến Phong hơi sững lại. Con bé này, đối với anh, thật sự khó hiểu. Anh gần như không thể nắm bắt được trong đầu nhỏ đang nghĩ gì.

- Không… Em đừng nói vậy… Bởi vì… - anh thở hắt ra, mặt lại đỏ lựng lên – bởi vì em ấy đem đến cho anh cảm giác yên bình khi bên cạnh.

Anh tưởng chừng như giọng nói ấm áp của ai đó đang len lỏi trong tâm trí mình.

- E hèm… anh nên quay về với thế giới thực giùm em – giọng nhỏ đều đều nhưng đủ sức kéo anh trờ về thực tại

- Anh… xin lỗi – Phong lúng túng

- Anh dễ thương quá – nhỏ cười thành tiếng – giống như tên ngốc kia…

- Ý em là Kỳ Anh hả?

- Không, là tình địch của anh. – Mộc Miên điềm nhiên nói

- Hả? Người con gái đó dễ thương hả? – anh ỉu xìu. Chưa gì anh đã cảm thấy khó khăn trùng trùng rồi… Người ta dễ thương, lại là con gái, thế nào Kỳ Anh cũng thích.

- Ai nói với anh đó là con gái? Đó là người ngồi cùng bàn với anh đó – nhỏ gắt.

- Cái gì? Uy Vũ hả?

- Vâng. Thôi, anh làm gì thì làm đi. Cậu ấy là bạn thân của Kỳ Anh và em. Anh coi chừng bị mất Kỳ Anh mà không kịp ngáp đó. Em đi ngủ đây.

Tút…tút…tút… Chấn Phong vẫn còn ngỡ ngàng với những gì mình vừa nghe thấy. “Anh coi chừng bị mất Kỳ Anh mà không kịp ngáp”, mà người lấy đi lại là con trai…

- Không…không lẽ Kỳ Anh cũng…

Anh mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên, nhưng vì một điều hiển nhiên là bây giờ đang buổi khuya, và nếu anh làm điều đó sẽ khiến cho mọi người tưởng rằng anh bị điên chứ không ít. Chấn Phong ôm chặt con Angry Bird trên tay, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

- Nếu thế thì dù có 100 đứa tình địch mình cũng chịu.

Vừa nói xong anh vội che miệng lại, thầm trách sao mình ngu quá. Nếu có 100 người con trai theo đuổi Kỳ Anh thì mọi việc sẽ khó khăn hơn… Thôi kệ, miễn là cái hi vọng cậu ấy có thể đáp trả tình cảm cho mình cũng đủ làm anh vui rồi.

Phong thả mình thoải mái xuống chiếc giường êm ái, mang theo nụ cười của nó vào những giấc mơ, và cả cái tên đối thủ của anh nữa… “Uy Vũ…”

(to be continued)

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Wed Aug 15, 2012 10:00 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

(chap 2 cont)

Sáng hôm sau…

Có hai người phóng nhanh vào lớp trước sự hồ hởi, hăm hở, hí hửng của Mộc Miên. Kỳ Anh nhíu mày thắc mắc trước thái độ của nhỏ và “cặp mắt gấu trúc” của các “đương sự”. Nhưng vì cô Khanh cũng vừa vào nên cũng không tiện hỏi.

- Hai anh Chấn Phong và Uy Vũ bước lên bục. – cô cười làm hắn và anh lạnh sống lưng

- Dạ…

- Biết phải làm gì tiếp theo chưa? – cô Khanh hỏi, đưa mắt về phía hắn.

- Dạ biết… Mình là Vương Uy Vũ, mình xin hứa từ nay sẽ không đi trễ nữa.

- Hình phạt? – cô hỏi, giọng đều đều

- Dạ… Trực nhật một tuần nếu còn tái phạm nữa… - Vũ hơi khớp trước uy lực của cô Khanh. Đúng là dễ sợ thật.

- Còn anh kia sao đứng thừ người ra đó?

- Dạ… dạ… - Chấn Phong lúng túng – mình là Hoàng Chấn Phong, mình xin hứa từ nay không vào trễ nữa, nếu không… thì trực nhật 1 tuần.

- Tốt. Hai anh về chỗ đi. Nhớ lời hứa của mình đó.

Hai người thở phào vào chỗ ngồi, không hẹn cùng liếc qua Mộc Miên. Nhỏ thì che miệng lại, giấu đi nụ cười ngoác tận mang tai.

- Nghe nói cậu/anh thích Kỳ Anh hả? – đồng thanh.

- Đúng/Phải – tiếp tục không hẹn mà nói cùng một lúc

Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc.

- Tui sẽ không nhường Kỳ Anh cho anh/cậu đâu – tiếp tục cùng nhau lên tiếng (tui nghĩ là hai đứa này hợp với nhau hơn)

- Này Mộc Miên, mày có thấy hai người đó lạ lạ thế nào không? – nó khó hiểu với hành động của hai người ngồi bên kia

- Đâu có gì đâu… - nhỏ tí tởn cười khoái trá

- Mày là đứa cầm đầu à? – nó ngán ngẩm, vậy chắc là tiêu hai người đó rồi.

Giờ ra chơi…

- Mộc Miên, mày làm gì bọn họ vậy? – nó lo ngại nhìn hắn và anh không rời mắt khỏi nhau.

- Tao đâu có làm gì đâu… - nhỏ đáp gọn lỏn – thôi, ra căn tin thì ăn đi, nhìn hai người đó làm chi? Mày muốn ăn gì?

- ừm… tự dưng tao thèm bánh bông lan dâu quá…

Nó giật mình khi thấy Vũ và Phong đứng lên, quay sang nó nhoẻn miệng cười:

- Để tui/anh mua cho ông/em nha…

Hai người lại nhìn nhau và phi như bay tới quầy bánh. Kỳ Anh thì ngớ chẳng hiểu gì sất. Mộc Miên ôm bụng cười sặc sụa.

- Hai người đó… ha ha… thật là… ha ha…dễ thương quá điiiiii

- Mày nói gì với hai người đó vậy? – nó nhíu mày

- Thì tao chỉ nói với anh Chấn Phong là Uy Vũ thích mày, rồi tao nói với với Vũ là anh ấy thích mày… - nhỏ nhún vai, nhe răng như cố khoe hàm răng trắng tinh.

- Hả? – nó trợn mắt, thiếu điều muốn té ghế. – mày… mày nói gì kì cục vậy?

Hai vành tai Kỳ Anh đỏ hết cả lên, nhưng nó vẫn tỏ ra bình tĩnh.

- Tao chỉ nói sự thật thôi – nhỏ ghé sát mặt mình vào mặt nó, đôi mắt nheo lại gian xảo – và tao biết mày thích một trong hai người đó

- Làm gì có? – nó tỉnh bơ ngoảnh mặt đi chỗ khác

- Không có thì thôi… Tao không ép… - nhỏ mỉm cười – chậc, vậy là tội nghiệp cho mấy anh chàng này rồi… Người gì mà đầu đất…

- Mày nói ai đầu đất? – nó gắt

- Tao nói mày đó. Mày làm gì tao? – nhỏ nhướn mày

- Mày… thôi được, tao không chấp – nó thở dài.

Một lát sau…

- Bánh của ông/em nè

Hắn và anh tươi cười chìa cái bánh mới mua về phía nó, chờ đợi. Nó hơi lúng túng nhìn hai người quệt mồ hôi lấm tấm trên trán. Chắc là phải cực lắm. Gì chứ đồ ăn ở đây không giành giật thì chỉ có nước mang bụng đói meo thôi. Căn tin gì chưa đầy 15 phút đã hết nhẵn. Nó thầm nghĩ, “Chen như vậy mà không bị mất một mảnh áo nào… Tài thật.”. Nhưng mà nó phải lấy của ai bây giờ? Mộc Miên mím chặt môi, trong bụng mừng thầm. “Để xem mày đối phó thế nào…”

- Cảm ơn nha – Kỳ Anh cười thật tươi, nhận lấy của cả hai.

Nhỏ ngước mắt lên thấy hai người đều đứng bất động.

- Hình như tao đã nói cho mày biết một lần, là nụ cười của mày làm người ta mất hồn chưa?

Nói rồi nhỏ cười phá lên, làm cho Vũ và Phong giật mình, nhìn nhỏ khó hiểu, còn nó thì thở dài sườn sượt.

Những việc tiếp theo đó khiến nó dở khóc dở cười, mặc dù nó đã cố gắng hết mức không mở miệng ra yêu cầu một điều gì, hay chăng là có nói nhưng chỉ dám nói thật nhỏ với Mộc Miên, nhưng đi chết đi, sao hai người đó nghe thấy được cơ chứ? Nó vừa lỡ miệng nói khát nước, y như rằng một lát sau là nó có đến 2 chai nước. Rồi khi vào học, nó vừa làm rớt viết thì chưa bao lâu đã thấy Chấn Phong nhặt giùm nó và cười (vì anh ta ngồi ngoài), còn hắn thì ấm ức nhìn anh. Mộc Miên thì tỏ ra nhu mì tới mức đáng ngạc nhiên. Thực chất là nhỏ đang cố gắng hết mức để không bò ra đất mà tuôn ra những tràng man rợ.

Lần đầu tiên, tiếng chuông reo làm nó mừng ra mặt. Kỳ Anh phóng thẳng ra ngoài lớp và mất dạng ngay sau đó. Nhỏ mỉm cười, chờ tới lúc mọi người về hết mới quay sang “hai tên điên” vẫn còn nhìn nhau trân trân.

- Người ta đi về mất đất rồi hai người còn âu yếm trao nhau “ánh mắt nồng cháy” hoài

- Hả? – cả hai tiu nghỉu nhìn Mộc Miên

Nhỏ không nhịn cười nữa mà xả hết vào mặt của hắn và anh.

- Làm gì mà cười dữ vậy? – Chấn Phong hỏi

- Thôi kệ nó đi, nó bị khùng đó – hắn nói. Cả hai không hẹn cùng gật gật đầu đồng tình.

- Khùng cái đầu mấy người – nhỏ xị mặt – tui nói hành động của mấy người quá lộ liễu đó.

- Tại anh ta/cậu ta chứ bộ!!!!

- Đừng nói đồng thanh nữa – nhỏ che miệng, ánh mắt vô cùng gian xảo - mấy người trông giống một cặp lắm đó…

- Làm gì có!!!!

- Tốt nhất là đừng nói cùng nhau nữa… ha ha ha ha. Mà nè, làm vậy mấy người không thấy Kỳ Anh khó xử hả? – nhỏ nhếch môi – thôi, tui thăng đây…

Nói rồi nhỏ biến mất nhanh như sao xẹt. Hắn gãi gãi đầu nghĩ lại chuyện mình làm. Đúng là ngốc thật, cứ như trẻ con. Còn anh thì đỏ mặt không nói gì.

- Này anh/cậu…

Hai người im bặng. Không khí sặc mùi ngượng nghịu (hai đứa này là tình địch hay là người yêu của nhau vậy???)

- Không chơi trò trẻ con nữa.

- Ừ… - anh phì cười

Tình cảm tuổi học trò quả thật rất đẹp, phải không? (và cũng bị điên nữa)

--------------------------------------------

- Thưa mẹ mới về - nó thở phù một cái cho bớt hoảng

- Ừ - Thanh Yến mỉm cười – con vào nhà, mẹ có chuyện muốn hỏi…

Nó ngồi xuống, chăm chú nhìn mẹ, chờ đợi. Thanh Yến thở dài, đôi mắt đen tuyền vô định, tưởng chừng như ánh sáng không thể lọt vào.

- Hãy nói cho mẹ biết con là gay phải không? - giọng cô run lên vì cảm xúc

Kỳ Anh ngỡ ngàng, im lặng thật lâu rồi thở nhẹ. Nó cảm tưởng luồng không khí trong phổi đột nhiên bị rút cạn.

- Thưa mẹ, con là gay….

Thanh Yến không nói gì, nước mắt chảy xuống như mưa

- Mẹ đã nghe con nói chuyện với chị Vân nhưng mẹ… không muốn tin…

- Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa… - nó không dám ôm mẹ, sợ sệt một điều gì đó. Tâm trạng nó rối loạn, đầu óc trở nên trống rỗng.

Không gian chìm vào sự yên lặng đến đau đớn.

- Con… con… có thể cho mẹ thời gian suy nghĩ được không? – mẹ nó đứng dậy, lặng lẽ bước vào trong. Từng giọt nước ấm nóng rơi xuống sàn nhà.

Kỳ Anh bần thần ngồi bất động. Mọi thứ trở nên nhòa nhạt trước mắt nó. Nó chợt cười chua chát, cổ họng nghẹn đắng. Nó đâu thể đòi hơn thế?

“Mẹ ơi… con xin lỗi…”

- Kỳ Anh…

Nó ngước mắt lên, hình như là dì Vân.

- Con sao lại khóc vậy? – giọng dì đầy lo lắng

- Con có khóc sao? – nó mỉm cười – mẹ con biết chuyện đó rồi. Con hơi mệt. Xin phép dì, con lên phòng.

Nó không đợi Thanh Vân trả lời, bỏ đi lên phòng một nước. Thanh Vân cũng im lặng. Dù có nói gì với nó lúc này cũng bằng thừa. Bà thở dài thườn thượt.

---------------------------------------------

Đến lúc nó mở mắt ra thì trời đã tối. Nó ngủ nhiều vậy sao? Thôi kệ, nó cũng không muốn dậy. Môi nó khẽ mấp máy yếu ớt rồi lại thôi. Nó nhắm mắt, cơ thể run lên vì lạnh, dù đã quấn chăn khắp người. Chắc là nó bệnh rồi. Giờ nó chỉ muốn ngủ thôi.

Chợt một bàn tay mịn màng, mát lạnh áp vào trán nó. Bàn tay này quen thuộc lắm… là mẹ… Nó mỉm cười. Hình như nó đang mơ. Nếu là mơ thì nó mong đừng thoát khỏi giấc mơ đó, bàn tay đó đừng mất đi. Nó sợ… khi nó tỉnh lại, nó không còn được mẹ yêu thương…

- Sốt rồi…

- Mẹ… - nó mệt mỏi mở mắt ra. Nó không phải mơ.

Nước mắt nó không ngừng rơi xuống. Nó không thể kiểm soát cảm xúc của mình, khi người đứng trước mặt nó là mẹ.

- Con đừng khóc nữa – Thanh Yến ôm nó vào lòng mà nức nở - mẹ tìm hiểu rồi, mẹ cũng nghe chị Vân nói, đó không phải lỗi ở con, có trách là trách tại sao số mệnh đã định đoạt như vậy… Mẹ biết cái xã hội này sẽ không chấp nhận con, nhưng con đường buồn, còn có mẹ và dì sẽ luôn ủng hộ con. Mẹ mong là trong cái thế giới của con, con tìm được hạnh phúc cho riêng mình…

Nó khóc rất nhiều khi nghe từng lời của mẹ. Gánh nặng trên vai nó dường như đã biến mất hoàn toàn. Một kết cục quá tốt đẹp, dành cho nó. Cảm ơn trời đã cho nó người mẹ tuyệt vời như vậy.

- Thôi xuống ăn cơm. Chắc con đói lắm hả? – Thanh Yến cười, đôi mắt đỏ hoe – mẹ có nấu món gà hấp rượu mà con thích nè.

- Dạ, vậy hai mẹ con mình xuống ăn – nó cũng cười. Đôi mắt đen láy lấp lánh tia nắng.

Thanh Vân hài lòng nhìn hai mẹ con vui vẻ trò chuyện với nhau.

- Hai mẹ con xuống rồi hả? Ăn cơm.

Bữa cơm đó là bữa cơm hạnh phúc nhất mà nó từng có. Nó cười thật nhiều, không phải là cái mặt nạ giả tạo mà nó thường mang, mà là nụ cười chân thành, hạnh phúc thực sự.

Đâu phải khóc lúc nào cũng vì đau khổ còn cười lúc nào cũng vì hạnh phúc?

End Chap 2

Coming soon: Chap 3: Bí mật

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Thu Aug 16, 2012 7:52 am
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15Kongo[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Kongo [Giám Thị]
Giám Thị
Hiện Đang:
Posts : 239
Cent : 407068
Thanks : 502
Birthday : 18/08/1988
Age : 35

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Kongo
Posts : 239
Cent : 407068
Thanks : 502
Birthday : 18/08/1988
Age : 35

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Hi hi!!! Kỳ Anh thiệt có phúc nha. Đc 2 bạn hótboy cưa cẩm. [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 1672210715 hâm mộ quá đi. ước j mình đc như bạn ấy nhỉ

Tài Sản của Kongo
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Kongo

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Fri Aug 17, 2012 11:06 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Chap 3: Bí mật

- Không! Không bao giờ tôi chấp nhận chuyện đó!

- Tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần, đó là sự thật không thể chối cãi.

- Chị muốn nói sao thì tùy chị, nhưng tôi sẽ cho chúng biết thế nào mới là con đường đúng đắn…

- Ông biết thế nào là đúng đắn không? Ông nên suy nghĩ kĩ lại đi.

- Bằng mọi cách tôi sẽ ngăn cản tới cùng!

-------------------------------------------------

Tiếng điện thoại reo inh ỏi làm cho Chấn Phong thấy khó chịu. Gì chứ, hôm nay là Chủ nhật mà cũng có người phá nữa là sao?

- Alo? – anh nhấc máy, uể oải nói vào điện thoại

- Giờ này mà còn mơ màng hả con?

- Mẹ? – Phong mở to mắt, tỉnh ngủ hẳn ra – mẹ gọi có chuyện gì ạ?

- Mẹ nhớ là con nói về đây để muốn ở cùng mẹ, vậy tại sao lại dọn ra ở riêng?

- Dạ… tại…

- Tại vì ngại gặp Kỳ Anh à?

- Đâu… đâu có…

- Ngại cái gì, đàn ông con trai gì mà hở chút là ngại – Thanh Vân phì cười làm anh đỏ mặt

- Dạ…

- Dạ gì? Em nè

- Hả? – Chấn Phong ngồi bật dậy – lúc nãy… lúc nãy là mẹ mà???

- Thì em muốn nghe nên nói với dì nhường máy cho em, thế thôi… - anh tưởng tượng ra nó đang nhún vai hết sức trẻ con. – anh về nhà nhé, tự dưng ở ngoài làm gì?

- Anh…

- Thôi anh anh gì, em nói rồi, anh phải dọn đồ về nhà trong sáng hôm nay, và giờ thì anh mở cửa cho em đi.

Nó cúp máy, còn anh thì vẫn còn ngồi hóa đá trên giường vì chưa xử lí kịp thông tin. “Giờ thì anh mở cửa cho em đi…”

- Cái gì? Kỳ Anh đang ở ngoài cửa à?

Chấn Phong nhanh chóng phi thẳng vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đổ với tốc độ nhanh nhất có thể.

- Chào em! – anh khoe hàm răng trắng bóng, ló đầu ra khỏi cửa

- Sao lâu vậy? – nó hỏi

- Anh còn phải dọn dẹp bãi chiến trường lại cho đàng hoàng một chút – anh cười hì hì

- Giống như anh đang đón bạn gái vào nhà quá ha – nó nháy mắt lém lỉnh. Chọc ông này là vui nhất, coi cái mặt đỏ lên rồi kìa. Dễ thương quá.

- Anh… anh…

- Đùa thôi, làm gì mà ngượng dữ vậy – nó phì cười, đẩy cửa bước vào. Việc đầu tiên nó làm là… nhìn chằm chằm vào Chấn Phong.

- Ơ… mặt anh có dính lọ à? – anh lo lắng sờ khắp mặt

- Không phải – nó mỉm cười – anh gài nút lộn hàng rồi.

Nó không đợi anh phản ứng, gở mấy cái nút ra và cài lại cho đúng. Tim Chấn Phong đập thình thịch, như thể nó sắp lọt ra khỏi lồng ngực, gương mặt thì đỏ hồng lên.

- Xong rồi – nó cười – anh sắp xếp đồ xong chưa?

- Chưa… chưa – “Trời ơi, làm cái gì mà ấp a ấp úng hoài vậy?”

- Anh đang mất bình tĩnh à? – nó lo lắng – có việc gì vậy?

- À, không… không có gì đâu

Chấn Phong đang cố gắng hết mức điều chỉnh nhịp tim của mình đều đặn trở lại. Nó mà cứ làm thế này mãi chắc anh có mà chết vì vỡ tim mất. Tay anh vô thức chạm vào hàng nút áo, tưởng tượng hơi ấm của ai đó vẫn còn sót lại rồi mỉm cười hạnh phúc. Cũng may là nó đã quay người lại nếu không anh cũng chẳng biết giải thích thế nào.

Sau một lúc dọn dẹp, chuyện trò vui vẻ thi cuối cùng, hai người cũng rời khỏi căn phòng trở về nhà.

- Ủa, mẹ anh đâu mà em đến đón vậy? – anh hỏi, trong lòng có phần thắc mắc

- À, lúc nãy dì đưa em đến đây, rồi bảo em gọi anh về. Dì nói là nếu em không lôi anh về thì có cho vàng anh cũng không về nhà đâu – nó cười mỉm, lặp lại y hệt từng chữ Thanh Vân dặn nó.

- Ờ…ừ… - tốt nhất là anh nên im lặng, nói gì lúc này cũng chẳng có tác dụng gì.

Anh vừa vào nhà là nghe thấy tiếng Thanh Vân cười gian nói với Thanh Yến

- Em thấy chưa, bảo Kỳ Anh đi đúng là có lợi thật

- Mẹ nói gì lạ vậy?

- Mẹ nói không đúng sao? Nếu Kỳ Anh không tới, còn lâu con mới về… - Thanh Vân làm ra vẻ khổ sở - bởi, con với cái, nuôi lớn rồi nó nghe lời người yêu không à…

Bà lấy cái khăn, khẽ chấm chấm lên mắt, mặc dù chả có giọt nước mắt nào cả

- Mẹ… - anh ngượng đến chín mặt – thôi, con lên phòng đây.

- Sao lại lên phòng? – nó vừa bước vào, hỏi – anh phải ở đây ăn cơm chứ?

- A…u…i… - hết biết nói gì

Anh đảo mắt rồi chạy biến vào nhà bếp.

- Ủa, anh Phong bị sao vậy mẹ? – nó khó hiểu nhìn Thanh Yến

- Không sao đâu… tại nó ngượng ấy mà – cô mỉm cười xoa đầu nó

- À, chắc anh ấy vẫn chưa quen. Thôi mọi người vào ăn đi

---------------------------------------------

Tiếng chuông reo lên, báo hiệu tiết học đã kết thúc.

- Các em có thể ra chơi, riêng em Uy Vũ thì đi với thầy đến phòng giáo viên – Minh Hoàng kết thúc câu nói bằng nụ cười mỉm rồi rời khỏi phòng học ngay sau đó.

Hắn hơi run khi nghe ông nhắc tới tên mình. Tự dưng gọi hắn lên phòng giáo viên thì chắc là có chuyện rồi.

Hắn mở cửa phòng giáo viên. Không có ai ngoài Minh Hoàng ở trong phòng. Hắn cảm thấy hơi sợ trước ánh mắt nghiêm túc của ông vừa quay lại nhìn mình.

- Vũ ngồi đi. – ông mỉm cười nhẹ

Hắn ngồi xuống đối diện với ông.

- Dạ, thưa thầy có chuyện gì ạ?

- À, thầy thấy em học khá tốt môn Sinh, em có muốn vào đội Sinh không?

Hắn thở phào vì câu hỏi của ông. Tưởng gì, nếu thế thì không có gì phải lo lắng

- Dạ thôi ạ, em muốn đi theo đội Toán.

- Ừ, nếu vậy thì thầy cũng không ép. À, thầy cũng có một câu hỏi khá đường đột, em không ngại chứ?

- Dạ không ạ

- Ừ, thầy thấy có hai người đàn ông đến rước em, hai người đó là…? – ông tỏ vẻ e ngại

- Dạ, đó là ba và bố của em – hắn cười thật tự tin

- À… vậy mẹ của em đâu?

- Mẹ em mất do tai nạn giao thông, còn cha em cũng đã qua đời – hắn ngập ngừng trả lời, đôi mắt nâu tối khẽ xao động

- Thầy xin lỗi

- Dạ, không có gì đâu ạ… - hắn cười nhẹ

- Quê em ở đâu?

- Dạ ở một vùng quê cách đây khoảng 200km

Minh Hoàng mở to mắt ngạc nhiên, đôi mắt hạt huyền vỡ tung, ông nắm chặt vai hắn, xúc động hỏi:

- Có phải mẹ con là Ngân Hạnh phải không?

- Sao thầy biết ạ? Thầy quen với mẹ em? – hắn ngỡ ngàng.

- Ta là…

- Thầy Hoàng… - giọng nói nhẹ nhàng của cô Khanh khiến cả hai giật mình. – thầy đang làm gì vậy?

- À, không có gì – ông đứng dậy mỉm cười – chỉ là tôi muốn Uy Vũ vào đội Sinh của tôi thôi. Nhưng mà em ấy đã từ chối rồi.

Minh Hoàng ghé tai hắn nói điều gì rồi rời khỏi phòng.

Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi chào cô Khanh ra về.

Chợt một cơn gió nhẹ thoáng qua, cuốn theo cả lời nói của ai đó. “Mọi thứ chỉ mới khởi đầu mà thôi…”

¬------------------------------------------------

(to be continued)

Hiện mình cần một bạn làm beta-reader ^^, không biết có ai muốn làm beta-reader cho mình không nhỉ? Trong khoảng thời gian gần đây mình hơi căng thẳng và mệt mỏi nên e là fic post lên sẽ có sai sót. Mong chờ c.m của các bạn

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sat Aug 18, 2012 2:50 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15Kongo[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Kongo [Giám Thị]
Giám Thị
Hiện Đang:
Posts : 239
Cent : 407068
Thanks : 502
Birthday : 18/08/1988
Age : 35

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Kongo
Posts : 239
Cent : 407068
Thanks : 502
Birthday : 18/08/1988
Age : 35

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Phong dọn về sống gần chỗ Anh, chẹp chắc có nhìu chiện hay ho đây. [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 4144464487

Tài Sản của Kongo
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Kongo

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sat Aug 18, 2012 11:10 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

(chap 3 cont)

- Alo?

-………………………

- Vâng, cảm ơn cô… - nhỏ gác máy.

- Ai gọi điện vậy mày? – Kỳ Anh dời mắt khỏi trang sách

- Là cô Khanh. – ánh mắt nhỏ se lại, ánh lên chút gì đó nguy hiểm – Cô nói tiết học quan trọng của cô gặp một vấn đề lớn chưa thể giải quyết được…

- Có gì sai sót sao? – nó gấp cuốn sách lại, đôi mi khép lại mệt mỏi. Dạo gần đây nó không được khỏe.

- À, hình như có người phá hỏng thì phải. Chúng ta có nên hành động gì không? – nhỏ nhướn mày

- Cứ để xem – nó cười – dù sao thì cũng nằm trong phạm vi trường thôi. Mộc Miên, nó đang dần xấu đi thi phải

- Ừ. Để tao gọi cho một người – nhỏ nhếch mép – có thể giúp chúng ta trong lúc này

- Là chị ấy hả? Vậy có phiền quá không?

- Đừng lo… Chuyện thế này thì chị ấy sẽ không bỏ qua đâu

- Ừ, thế cũng tốt. Tao hơi mệt, chắc phải về phòng nghỉ ngơi.

- Tao cũng về đây. Có lẽ mày bệnh rồi đó. Nhớ uống thuốc nhe.
Nhỏ trông theo bóng dáng của nó khuất dần sau những tán cây xanh mướt. “Mày thấy mệt mỏi rồi, phải không?”

--------------------------------------------

Café Nhỏ và Xinh nằm trên con đường nhỏ Nguyễn Trọng Tuyển, xe cộ ít qua lại nên không gian khá yên tĩnh. Đúng như tên gọi của mình, quán nhỏ và xinh nhưng cũng rất ấm cúng và hoài cổ. Tuy sở hữu một không gian nhỏ nhưng vẫn tạo ra được những khoảng riêng cho mỗi người rất lớn. Những chiếc ghế gỗ tre dân dã, những bức tường bám rêu xanh mát hay một góc bàn riêng biệt khiến cho người vào quán đều có cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng.

Nhưng với hắn bây giờ, dù cho âm nhạc của quán chọn là những giai điệu dịu nhẹ và sâu lắng, thì hắn cũng không thể nào ngồi yên mà thả hồn vào nó được. Người mà hắn cần gặp vẫn chưa đến.

- Em đợi thầy có lâu không? – Minh Hoàng mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đối diện

- Không, em cũng mới tới thôi. – hắn không cười – hôm đó thầy nói chúng ta có quan hệ với nhau là sao ạ? Em vẫn chưa hiểu

Minh Hoàng nhìn sâu vào đôi mắt nâu tối, nghẹn ngào nói trong sự xúc động mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng

- Ta… ta là cha của con…

- Thầy đang đùa với em đấy ạ? – hắn phì cười – cha của em đã mất rồi. Em không thích thầy đùa kiểu đó đâu.

- Ta không đùa – ông nói, vẻ mặt khổ sở - hai người mà con gọi là cha mẹ, cũng là do ta nhờ hai người đó nuôi con. Ai dè…

- Ông nói dối! – hắn đứng bật dậy, trừng mắt – Ngân Hạnh là mẹ ruột của tôi! Không… không phải

- Sự thật là vậy – nước mắt Minh Hoàng khẽ rơi xuống, - ba xin lỗi vì không chăm sóc con tử tế. Ba xin lỗi…

- Thầy Hoàng – hắn cố gắng giữ mình thật bình tĩnh – thầy đừng có đùa với em nữa, có được không?

- Ba không đùa với con, nếu con không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN. – ông cũng đứng dậy, lớn tiếng rồi lại ngồi phịch xuống ghế, như thể chẳng còn sức lực nào giữ ông đứng vững.

Tim Vũ như đang bị bóp nghẹt lại lần nữa, hắn khuỵu xuống, thở nặng nhọc. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng không khóc.

(to be continued)

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tue Aug 21, 2012 10:49 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

(chap 3 cont)

Dù đã cố gắng không tin điều đó là sự thật, nhưng giờ, hắn vẫn đứng đây, trung tâm xét nghiệm ADN, cùng với Minh Hoàng.

Hắn không nhớ mình đã được dẫn đi đâu, chỉ biết rằng chân hắn vẫn bước nhưng mọi hình ảnh trong đầu đều mờ ảo, nhòa nhạt không rõ ràng. Sau đó, bằng cách nào không rõ, hắn ngồi yên lặng trong phòng mình. 7 ngày…7 ngày nữa thôi… hắn sẽ biết được sự thật.

--------------------------------------------------

- Kỳ Anh, hình như mấy ngày liên tiếp không thấy Vũ vào học đó, mày có biết nó bị làm sao không? – nhỏ quay sang nó hỏi, miệng thì nhấm nháp món bánh ngọt lịm.

- Thì mày với tao cũng nghỉ mà, đâu có ai đi học đâu? – nó cười – chúng ta đều đang chờ đợi….

- Xí, có mình mày chờ đợi người “iu dấu” của mày thôi, còn tao thì… - nhỏ chớp chớp mắt – chờ mấy món ăn mày làm mỗi ngày…

- Tao tự hỏi… - nó đăm chiêu suy nghĩ – mày ăn như heo thế này lại không hề mập?

- Mày nói ai ăn như heo? – Mộc Miên lườm nó sắc lẻm – tao ăn có chừng mực chứ bộ

- Chừng mực cái đầu tao – nó đảo mắt khinh bỉ - ăn như hạm ấy, chỉ được cái ăn từ tốn là giống con gái thôi, còn lại thì…

- Thì sao?

- Thì thôi – Kỳ Anh đánh trống lảng nhìn nơi khác

- Tốt– nhỏ cười hài lòng – còn bánh không mày?

- Mày ăn hết 3 dĩa rồi đó – nó trố mắt ra nhìn

- Thì sao? Tao đói… - nhỏ dài giọng nũng nịu

- Thiệt là hết nói nổi. Chị Liên, mang bánh ra giùm em – nó nói vọng vào.

- À này, mày tính sau này thế nào?

- Thế nào là thế nào? – nó nhún vai, đôi mắt thấp thoáng nỗi buồn không tên – tao cũng không biết nữa… Tới đó tính. Dù sao thì, vòng quay thời gian vẫn không dừng lại…

-------------------------------------------

Vũ không còn đủ sức đứng trên đôi chân của mình nữa. Hắn ngồi phịch xuống sàn, mặc cho những lời xầm xì từ những người xung quanh mình, bởi vì lúc này, hắn chẳng còn nghe thấy gì nữa, ngoài tiếng ù ù nghe như những trận gió lớn rít vào tai. Hắn nhìn xung quanh, hình như chỉ còn màu trắng ngự trị, nuốt gọn mọi thứ. Nhức đầu quá. Não hắn đang tua đi tua lại lời nói của ai đó thật chậm, khoét một lỗ sâu hoắm vào tim hắn.

“Kết quả xét nghiệm cho thấy hai người chính là cha con.”

Hắn im lặng, dù cho cơn bão cảm xúc đang nhấn chìm hắn, mặc cho hắn gào thét trong vô vọng. Vũ cảm thấy mệt mỏi. Bóng tối bao trùm lấy hắn. Hình như hắn có nghe người gọi mình, nhưng hắn không thể cử động được.

----------------------------------------------

Uy Vũ mở mắt. Hắn ngồi dậy, mặc dù đầu vẫn còn hơi nhức, nhìn quanh cố gắng xác định mình đang ở đâu. Đây là một căn phòng khá rộng với tông màu chủ đạo là xanh nhạt.

- Con tỉnh rồi à? Nghỉ ngơi tí đi.

Hắn nhíu mày nhìn người đàn ông vừa bước vào – Mình Hoàng.

- Tôi muốn về nhà. – giọng hắn khản đặc, nghẹn ứ.

- Con vừa bị ngất, ở lại đây nghỉ ngơi một lát rồi về - ông nói vẻ van nài

- Tôi không muốn.

Hắn kéo chăn ra khỏi người, bước từng bước chậm chạp ra khỏi phòng, mặc dù cơn nhức đầu vẫn hành hạ, nhưng hắn không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.

- Để ta chở con về. – ông nắm lấy cánh tay hắn

Hắn cười khẩy rồi vùng ra ngay lập tức.

- Không cần.

- Con đừng có cứng đầu nữa – ông nhẹ nhàng – ai biết được con đang ở đây, với lại con lại không mang theo điện thoại. Để ta chở con về.

Hắn im lặng rồi rời khỏi phòng.

Minh Hoàng thở phào khi thấy hắn ngoan ngoãn ngồi trong xe.

- Ba xin lỗi…

- Tôi không cần ông xin lỗi. – hắn quát lên, thở hổn hển, mắt long lên giận dữ.

- Ba biết ba không xứng đáng gọi con là con… nhưng xin con phải hiểu cho ba…

- Ông đã bỏ rơi tôi cho đến bây giờ nhận lại – nước mắt hắn rơi xuống tự bao giờ, giọng lạc hẳn đi – ông đã ở đâu thì bây giờ ở đó đi, tôi không muốn can hệ gì với ông hết

- Ba xin lỗi con…

Chiếc xe dừng lại, ông gục đầu lên vô lăng, đôi vai run run chứng tỏ ông đang khóc.

- Sao không lại khóc chứ - hắn cười khẩy – người phải khóc chính là tôi đây này!

- Con đừng nói vậy… vì ba bất đắc dĩ…

- Bất đắc dĩ sao? Bỏ con cho người khác nuôi là bất đắc dĩ sao? Sao ông không đi luôn để tôi hạnh phúc trong cái quá khứ của mình? Tôi từng có mẹ, có cha, giờ thì sao?

Hắn cắn chặt răng lại, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt cứ mãi lăn dài trên má.

- Vì bà nội…bà nội không muốn con mang họ Trần, buộc ba phải rời xa con… - ông nói trong tiếng uất nghẹn – nếu không… nếu không… con sẽ chết. Bà nội con là người nói được làm được. Ba sợ…

- Im đi! Ông đừng ngụy biện cho những hành động của mình mà đổi lỗi cho người khác – hắn hét lên

- Không. Điều ba nói là sự thật. – ông lấy trong chiếc cặp một tờ giấy đã cũ, quay mặt nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe. – đây con xem đi

Đó chính là tờ giao ước giữa ông và người tên là Lâm Minh Ngọc, với nội dung sẽ giao Nguyễn Minh Anh cho người khác chăm sóc, do chính bà Lâm Minh Ngọc chỉ định. Nếu làm trái thỏa thuận, tính mạng của Nguyễn Minh Anh sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn nhíu mày khi thấy chữ kí và tên ở dưới: Trần Hoàng Thiên

- Ông đang lừa tôi! Rõ ràng chữ kí đó chính là… Hoàng Thiên?

“- Cha của tui là Trần Hoàng Thiên – Kỳ Anh mỉm cười nhẹ khi hắn hỏi về người đó, đôi mắt đen láy chợt nổi cuồng phong”.

- Ta chính là Trần Hoàng Thiên – giọng nói ông trầm buồn – vì đám cháy cách đây 8 năm làm cho gương mặt ta bị biến dạng trầm trọng nên ta phải thay đổi gương mặt và cả tên họ.

Nói rồi ông đưa cho hắn xem xấp hồ sơ bệnh án.

Những tờ giấy rơi xuống đất.

- Kỳ Anh chính là anh em cùng cha khác mẹ với con.

- Ông đừng nói nữa – hắn thều thào, ôm lấy lồng ngực của mình.

Lặng.

Bầu trời tối đen xám xịt.

--------------------------------------------

- Vũ à… Vũ… - Phương lo lắng gọi mãi ngoài cửa phòng nhưng không nghe thấy tiếng ai trả lời – con bị làm sao vậy?

- Con không sao đâu – hắn nói vọng ra, yếu ớt – cho con chút yên tĩnh…

- Em à… Chắc là nó có chuyện gì chưa muốn kể cho mình nghe – Vĩ ôm Phương vào lòng – mình để yên cho nó bình tâm lại đi

- Nhưng…

- Nghe lời anh – Vĩ cười nhẹ rồi dụi dụi đầu vào cổ cậu

- Anh… - Phương thở dài, nhìn xoáy vào cánh cửa phòng hắn - ừ, thôi mình về phòng.

------------------------------------------------

Hắn phải làm gì đây? Ai nói cho hắn biết hắn phải làm gì bây giờ?

Vũ muốn hét lên, và hắn sẽ làm như vậy, ít ra có như vậy, hắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn…

- TẠI SAO?? TẠI SAO? – hắn gào lên, giọng nói ngày một chìm vào nước mắt, tiếng nấc nghẹn. Tay hắn nắm chặt lại, run lên bần bật, giộng mạnh vào giường. Hắn cảm thấy sao mình bất lực quá.

- Vũ ơi Vũ, con làm sao vậy? – Phương hỏi, lòng cậu như lửa đốt

- Ba…ba cứ để mặc con đi! Đừng làm phiền con lúc này…

- Em, để nó yên tĩnh đi – Vĩ vỗ vai trấn an Phương, xót xa đưa tay mình lau những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.

Không gian trở lại vẻ yên tĩnh đến thê lương. Tại sao? Tại sao ông trời lại trớ trêu đến vậy? Tại sao ông muốn cướp đi mọi thứ mà hắn có? Tại sao Hoàng Thiên lại là cha của hắn? TẠI SAO?

Vũ cố sức vùng vẫy, quằn quại trong nỗi đau của chính mình mà không thể thoát ra được. Hắn không biết hắn đã đấm vào tường bao nhiêu cái, máu đã túa ra từ khi nào, hắn chỉ biết rằng, càng giãy giụa, hắn càng bất lực.

“Sự thật thì chỉ có một, nó chỉ phụ thuộc vào cách người ta đối mặt với nó thôi…”

Hắn đã từng nói với Kỳ Anh như vậy, nhưng bây giờ đối với hắn, việc đối mặt với nó, với cái sự thật chết tiệt đó, hắn hoàn toàn chìm trong nỗi uất hận.

- Đừng bắt tôi phải đối mặt… Tôi không làm được, không làm được đâu mà… - hắn òa khóc nức nở như một đứa trẻ, cổ họng nghẹn đắng.

Bóng tối ảm đạm, não nề nuốt gọn lấy con người trong cơn tuyệt vọng…

--------------------------------------------

- Mộc Miên, chị đã đến… - tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên trong điện thoại

End Chap 3

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sat Aug 25, 2012 10:44 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo
Thank: Message reputation : 100% (1 vote)

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Chap 4: Bẫy

Cộc cộc.

- Mời vào

- Kỳ Anh, em có bận gì không? – Phong mở cửa, tiến về phía nó, cất giọng hỏi

- Cũng không bận gì, có chuyện gì vậy anh? – nó mỉm cười, gấp cuốn sách đang xem dở lại.

- À, anh chỉ muốn hỏi – anh gãi đầu – sao cả tuần nay anh không thấy Uy Vũ đi học, em là bạn thân nó, chắc em biết chứ?

- Em không biết – ánh mắt nó bỗng dưng tràn ngập nét buồn – em không thể liên lạc với cậu ấy cả tuần. Anh định tìm Vũ à?

- À… cũng không có việc gì – Phong cười – cũng có bài toán anh chưa giải quyết được nên anh muốn tìm nó để tranh luận ấy mà

- Mặc dù em không học giỏi toán lắm, nhưng em sẽ giúp anh. Bài nào vậy? – nó hỏi

- Em vậy mà không giỏi gì, cứ khiêm tốn mãi.

- Đâu có, em nói thật mà, chỉ sợ là anh chê em thôi – nó nheo mắt, miệng hơi mím lại.

- Không… không có chê… - anh xua tay quyết liệt – tại… tại… thôi, không có gì đâu, anh đi đây.

Chấn Phong nhanh chóng “chuồn” ra khỏi phòng nó làm nó phì cười. Nó biết đó chỉ là lý do anh bịa ra để hỏi về Vũ thôi. Chắc chắn là có liên quan đến chuyện đó. Đôi mắt nó lập tức se lại đầy nguy hiểm.

- Hù!

Nó nhướn mày quay sang lườm Mộc Miên làm nhỏ tiu nghỉu ra mặt.

- Lần nào tao dọa mày cũng không hết hồn hết trơn là sao? Rõ ràng là mày xoay mặt vào trong mà, làm gì thấy tao đi vào?

- Tao ngửi được mùi của mày mà – nó thản nhiên trả lời, mặc cho nhỏ nhăn nhó vì tức – mũi tao đâu có bị điếc?

- Ừ há – nhỏ phóng lên giường ôm cứng tay nó

- Dạo này tao thấy mày lạ lắm nha – nó nheo mắt phóng tia nhìn gian xảo về phía nhỏ - có bạn trai rồi hả?

- Bạn trai cái gì chứ? – nhỏ trề môi trông dễ thương tệ – phiền phức thì đúng hơn!

- Thôi đi, tao thấy mày sau này sẽ đổ bởi người ta đó – nó hất mặt tự tin

- Xí, thèm vào. Mà nè, dẹp chuyện đó qua một bên đi. Tao mới thấy ông ngốc qua phòng mày…

- Ông ngốc? – nó ngớ người ra rồi cười ha hả - mày gọi ổng là ông ngốc à?

- Chứ gì nữa? – Mộc Miên chớp chớp mắt – người gì mà ngốc thấy sợ, mà dễ thương há mày, gặp người mình thích mà cứ lúng túng như gà mắc tóc. Mà thôi đánh trống lảng đi, ổng sang đây gạ tình mày à?

- Gạ cái gì mà gạ - nó nhíu mày – đầu óc mày có bao nhiêu đó thôi. Ổng qua đây hỏi sao Vũ cả tuần nay không đi học.

- Hả? Ổng chuyển đối tượng rồi sao – nhỏ thảng thốt

- Đồ khùng – Kỳ Anh cốc đầu nhỏ một cái đau điếng – tao nói mày chỉ nghĩ được mỗi chuyện đó thôi

Mộc Miên ôm đầu nhăn nhó rồi chu mỏ cãi lại

- Chọc mày thôi, chứ tao không nghĩ vậy. Chắc là có liên quan tới chuyện đó đúng không?

- Tao cũng nghĩ vậy

- Xem ra sắp có chuyện rồi. – Mộc Miên bước đến cửa sổ, phóng tầm nhìn ra bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, giọng nhỏ trầm hẳn lại, mất đi vẻ hồn nhiên, hoạt bát thông thường – tao linh cảm lần này không đơn giản đâu.

- Bà chị ấy nói cho mày biết à? – nó mỉm cười

- Ừ. À đúng rồi, chị Thảo đến rồi đấy.

- Mọi thứ vẫn nằm trong vòng bí mật? – nó đứng dậy, vặn vẹo cơ thể cho giãn gân cốt

- Đương nhiên – nhỏ nhún vai

- Tốt lắm… - nó nhếch môi. “Kế hoạch bước đầu thuận lợi. Chỉ còn...”

---------------------------------------

Anh nằm vật ra giường, thở dài. Uy Vũ giờ hắn ở đâu? Lúc anh cần thì lại không xuất hiện. Bực mình quá.

Mà Phong cũng đâu cần gặp hắn, nếu không phải vì thầy Hoàng gọi anh lên phòng giáo viên rồi hỏi một câu: “Em thích Kỳ Anh phải không?”. Cũng may, cô Khanh xuất hiện đúng lúc để “giải cứu” cho anh, nếu không thì anh chẳng biết trả lời làm sao nữa…

Có tiếng điện thoại reo. Là nhỏ Thảo. Anh cũng đang định hỏi nhỏ đây.

- Alo?

- Tao mà không gọi chắc mày cũng quên tao luôn rồi phải không? – Thảo hỏi, nhẹ nhàng mà đe dọa

- Đâu có, tao cũng định gọi điện cho mày đây – lấp liếm.

- Có chuyện gì rắc rối, nói coi. Có liên quan tới Kỳ Anh đúng không? Chuyện gì? – nhỏ làm một tràng không đợi anh nói gì hết

- Ừ, có người hỏi tao có thích Kỳ Anh không, mà lại là một giáo viên nữa…

- Ai lại đi hỏi câu trơ trẽn vậy? – nhỏ nhíu mày

- Ông thầy dạy Sinh của tao… Chẳng lẽ tao làm điều gì lộ liễu quá hả mày? – Phong lo lắng

- Mày đừng quá lo. Không có chuyện gì đâu

- Ổng có hẹn tao ra quán café nói chuyện nữa.

- Vậy mày có muốn đi không?

- Không. – anh lật lật cuốn tập, thoáng nét bối rối thoảng qua trên gương mặt

- Sao vậy?

- Tại sao tao lại phải nói chuyện đó với ông ta?

- Ừ, cũng đúng – anh tưởng tượng nhỏ đang gật gù ở đầu dây bên kia.

- Mà khoan – anh chợt dừng lại.

- Chuyện gì?

- Chờ tao một tí.

Có mảnh giấy được kẹp vào giữa quyển tập Sinh. Thì ra đây là lí do thầy Hoàng cố tình gọi Phong lên trả bài sáng nay

- Có chuyện gì vậy? – Thảo đứng bậy dậy khỏi chiếc ghế xoay – ông ta gửi cho mày cái gì à?

- Ừ. Thầy Hoàng, thầy dạy Sinh của tao, lúc tao lên trả bài đã kẹp vào giữa tập mảnh giấy… - anh từ từ mở nó ra – nội dung là... “em nhất định phải tới buổi hẹn đó, bởi vì thầy có quan hệ mật thiết với Kỳ Anh”.

- Hả? Cái gì? – Hương Thảo sửng sốt – vậy là sao?

- Tao không biết. Nhưng như vậy là tao phải đến đó rồi. – anh bình tĩnh trả lời, cảm giác bất an bỗng dưng dâng tràn khắp lồng ngực. Đây chắc chắn không đơn giản là một cuộc hẹn thông thường.

- Mày đừng quá lo. Cứ đến đó, tao nghĩ là mày sẽ bị ông ta đánh đòn tâm lý, nên mày chuẩn bị đi. Tao có một lời khuyên cho mày, chuyện gì đáng tin thì nên tin, chuyện gì không đáng tin thì đừng tin. Thôi, tao buồn ngủ rồi, tao thăng đây. – nhỏ ngáp dài một tiếng rồi cúp máy cái rụp.

Anh cũng không còn tâm trí để nghe điện thoại. Rốt cuộc ông ta muốn nói gì với mình? Và tại sao nhỏ lại nói với anh vậy nhỉ? Thật phức tạp.

Anh vò đầu đến rối tung. Đau đầu quá.

--------------------------------------------

- Em ngồi đi – Minh Hoàng mỉm cười với người đối diện

- Thầy có chuyện gì muốn nói với em? – Chấn Phong vừa ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề - thầy có quan hệ gì với Kỳ Anh? Nếu như thầy chỉ muốn lấy lý do đó để muốn em ra ngoài này thì em xin phép đi về…

- Ấy, em làm gì mà gấp thế? – ông phì cười trước thái độ nhanh như chớp của anh, rồi gương mặt trở lại vẻ u buồn – thầy chính là cha của Kỳ Anh.

- Cái gì? – anh không tin vào tai của mình.

- Nếu em không tin, đây là bằng chứng – ông đưa cho anh hồ sơ bệnh án

Chấn Phong phì cười

- Thầy nói dối hay đấy… Rõ ràng tời giấy xét nghiệm này là của Trần Hoàng Thiên và Kỳ Anh mà… Còn thầy là…

Anh sững lại khi lật đến trang tiếp theo. Những trang giấy bay tứ tung vì cơn gió vừa thổi qua.

-…là Trần Hoàng Thiên. – anh nhếch môi, đôi mắt nhuốm màu băng lạnh.

Ông hơi bất ngờ trước phản ứng của anh. “Xem ra chàng trai này không thể đối phó dễ dàng…”

- Ta muốn biết cậu thích con trai ta thật chứ?

- Phải. Và chuyện này cũng chẳng liên quan tới bác – Phong thản nhiên đặt xấp giấy lên bàn, cười khẩy

- Nó là con của bác, tại sao lại không liên quan?

- Vì thực ra là bác đã không có tư cách làm cha của Kỳ Anh từ lâu rồi – anh ném tia nhìn rực lửa xoáy sâu vào đôi mắt hạt huyền tĩnh lặng

- Dù cậu có nói thế nào thì tôi cũng là cha của nó – Minh Hoàng ngay lập tức thay đổi thái độ, gằn giọng khẳng định – và tôi không cho phép bất cứ ai làm hại nó!

- Chính ông mới là người làm hại Kỳ Anh.

- Mày mới là người làm hại Kỳ Anh, chính chúng mày kéo nó vào cái thế giới bệnh hoạn đó!

- Bệnh hoạn ư? – anh cười khẩy – có bệnh hoạn bằng việc lấy chính con của mình ra cưỡng hiếp không?

- Mày… - Minh Hoàng tức giận, gương mặt đỏ lên.

Chát!

Chấn Phong trượt người về phía sau do lực đánh quá mạnh, chiếc ghế ngã lăn quay, khóe miệng anh rỉ máu. Mọi người sửng sốt, e sợ ngoáy lại nhìn.

Anh lấy tay chùi vết máu trên miệng mình, môi vẫn vẽ nên nụ cười

- Dù ông có tát tôi lần nữa thì sự thật vẫn là vậy.

Ông vung tay lên nhưng bị cánh tay của anh chặn lại

- Quên nói với ông, tôi sẽ không để cho ông tát thêm cái nào nữa đâu. Tôi khẳng định lại lần nữa, nếu ông chưa rõ, là tôi sẽ không-bao-giờ từ bỏ, trừ khi chính miệng Kỳ Anh nói yêu một ai khác

- Rồi cậu sẽ phải hối hận vì những gì đã nói – Minh Hoàng nghiến răng ken két, hạ tay xuống.

- Đó là chuyện của ông.

Chấn Phong bỏ đi ngay sau đó, để lại Minh Hoàng, nói đúng hơn là Hoàng Thiên, chìm đắm trong sự tức giận.

- Mày cũng chỉ là thứ rác rưởi được người khác nhặt về mà thôi.

Ông xét nát xấp tài liệu trên tay mình trước sự ngỡ ngàng, sợ hãi của những ai vừa chứng kiến cảnh vừa rồi.

-------------------------------------------

- Ván cờ đã bắt đầu – nhỏ quay lại cười với Kỳ Anh

- Ừ, mày không thấy tao đang chơi cờ sao? – nó đăm chiêu nhìn nước cờ khó

- Vậy mày sẽ tính bằng cách nào để cứu bàn cờ này? – nhỏ hỏi

- Mày xem, nếu tao giữ con hậu này thì chắc chắn sẽ mất xe và mã. Tao đang cân nhắc con đường bảo toàn lực lượng... – nó nói, mắt không rời bàn cờ

- Ừ, nhưng sao mày không nghĩ là nên thí hai quân đó đi, nếu tao tính không lầm là mày chỉ cần đi thêm vài nước nữa sẽ thắng.

- Nhưng tao bị mất chúng – nó phụng phịu – tao không thích.

- Mày đừng có tỏ ra dễ thương trước mặt tao, thấy gớm quá – nhỏ rùng mình, tay cầm quân xe và mã đặt ra ngoài bàn cờ - mày không thực sự mất xe và mã, chỉ là nó không còn xuất hiện trên bàn cờ nữa thôi.

Cũng giống như bóng tối, nó chính là sự vắng mặt của ánh sáng.

(to be continued)

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sun Aug 26, 2012 11:18 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

(to be continued)

Chấn Phong đóng sập cửa phòng lại, ngồi phịch xuống sàn nhà. Cuối cùng thì anh cũng thoát ra được cái vỏ bọc e dè để bảo vệ tình cảm của mình.

“Con không được để bất cứ điều gì lay chuyển tình cảm của mình. Đó chính là con dao sẽ giết chết con sau này”

- Cảm ơn mẹ… Vì mẹ chấp nhận làm mẹ của con… - anh khẽ nhắm mắt, thở nhẹ, môi hơi mỉm cười.

Tối hôm đó, anh lấy hết can đảm hỏi ý kiến của Thanh Vân trước khi gặp mặt Minh Hoàng. Quả đúng như lời mẹ nói, ông ta chính là Hoàng Thiên. Anh được nghe mẹ kể về quãng thời gian khủng khiếp sống trong đau khổ mà Kỳ Anh trải qua. Anh không ngờ nó đã phải chịu đựng nhiều đến vậy... Chấn Phong lạnh người, mường tượng ra vẻ thỏa mãn khắc sâu vào từng đường nét trên gương mặt của Hoàng Thiên và Bích Phượng, mỗi khi họ tìm ra cách hành hạ, giày vò Kỳ Anh. Nghĩ đến ông ta, sự tức giận trào dâng đầy ắp cả người Chấn Phong, át đi tất cả những mảnh lý trí còn sót lại.

- Alo? – giọng anh vô cùng bực dọc

- Sao, đi gặp ông ta về rồi hả? Có chuyện gì không?

- Ông ta là cha của Kỳ Anh và muốn tao không được làm hại cậu ấy

- Làm hại? – Thảo hỏi trong sự khó hiểu

- Ừ, ông ta nói tao là người lôi Kỳ Anh vào cái thế giới “bệnh hoạn” – anh nhếch môi, ngọn lửa trong cơ thể bốc lên ngùn ngụt.

- Thôi được rồi, bình tĩnh đi anh bạn, nghe anh nói là tui biết anh từ chối thẳng thừng và “ném” những lời “sắc lẻm” về phía ông ấy rồi – anh nghe tiếng nhỏ bạn cười nhẹ - đã lâu lắm rồi tao mới thấy đôi mắt lạnh băng của mày nhìn người khác, tiếc thật

- Tiếc gì mà tiếc chứ? Tao đang bực mình lắm đây… Cũng may là mẹ tao đã nói cho tao biết hết rồi, nếu không… tao cũng chẳng biết làm sao… - Phong thở dài

- Ừ, thế cũng tốt. Tao nghĩ ông ta không bỏ qua vậy đâu – nhỏ cảnh báo – tao có cảm giác mày sẽ gặp nguy hiểm, nên cẩn thận

- Ừm, tao biết rồi, cảm ơn mày – anh thấy lòng mình bỗng dưng ấm lại. Nhỏ bạn của anh lúc nào cũng lo cho anh hết – tao xin lỗi, chuyện của tao mà bắt mày lo…

- Ngốc à – nhỏ gắt nhẹ - mày cũng biết tụi mình quen nhau từ khi mày còn chưa phải là con nuôi của dì Vân cơ mà… Vui buồn có nhau, nhớ chưa – anh tưởng tượng nhỏ ở đầu dây bên kia nhe răng toe toét – cúp máy đây, tao thăng…

Chấn Phong mỉm cười. Lâu rồi không gặp nhỏ, nhớ quá đi…

Ngày mai phải đi học rồi, chán quá.

-------------------------------------------------

Cộc cộc.

Phong nhíu mày, uể oải mở mắt ra. Gì vậy? Mới có 6h20 mà đã có người gõ cửa rồi, phiền thật. Anh ngồi dậy gãi đầu mấy cái rồi bước ra mở cửa.

Mắt mở to, cằm sắp rớt xuống đất.

- Sao anh chưa thức nữa? – nó nghiêng đầu

Rầm! Cánh cửa đóng sập lại. Trong tích tắc, nó nghe tiếng lịch bịch, đùng đùng, như thể bên trong đang có chiến sự quyết liệt. Nó chợt phì cười trước thái độ không kịp suy nghĩ của anh. 5 phút sau…

- Xin lỗi em… - Phong ngượng ngùng cười trừ, mặt lại đỏ như trái cà chua – tự dưng đóng cửa lại không nói tiếng nào… Lúc đó…

- Thôi, không sao, em biết là anh bối rối rồi. Em cũng xin lỗi vì đường đột qua đây vào buổi sáng thế này – nó mỉm cười, sau đó gương mặt trở lại vẻ nghiêm túc, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt anh, mênh mông đến vô tận – em cũng có chuyện muốn nói với anh.

-----------------------------------------------

- Tôi đã căn dặn những gì cô cần làm, chỉ cần làm theo như vậy là được rồi.

- Nhưng…tôi…sợ…tôi không làm được

- Nếu như cô không làm thì mọi bí mật của cô sẽ được phơi bày ra ánh sáng.

----------------------------------------------------

Không khí ồn ào nhộp nhịp tràn ngập tiếng nói cười rộn rã, bởi một lí do rất đơn giản: giờ ra chơi.

- Hôm nay uống gì bây giờ nhỉ? – Mộc Miên chăm chú nghiên cứu cái menu nãy giờ mà vẫn chưa chọn được món uống cho mình

- Mày lẹ lẹ lên rồi đến lượt người ta – nó càu nhàu – ai bảo uống hết trơn menu rồi làm chi, giờ khó chọn.

- Mày nói hay như hát ấy – nhỏ bĩu môi – không uống hết làm sao mà biết món nào ngon? Giờ tao đang khổ sở đây, vì món nào cũng ngon hết

Nó đảo mắt

- Mày chọn lẹ chưa, không thì đưa đây cho tao

Nó giật menu từ tay nhỏ, chẳng màn tới cái mặt đang nhăn nhó hết cỡ, nhưng rồi lại giãn ra thành nụ cười cực kì nhí nhảnh (không biết da mặt con này làm bằng gì mà co dãn hay thật).

- Anh Phong, anh uống gì? – nó quay sang mỉm cười

- À, em gọi món gì cũng được

- Chị ơi! – nó gọi lớn – cho em 3 ly nước ép dâu.

- Mày bị lậm nước ép dâu rồi đó Kỳ Anh – nhỏ ngán ngẩm, chép miệng rõ kêu

- Kệ tao – nó hất mặt không chấp.

- Đây, 3 ly dâu ép của tụi em đây – chị bán hàng niềm nở, nháy mắt với tụi nó.

- Các em có thể cho thầy ngồi cùng bàn không? – Minh Hoàng hỏi làm mọi chú ý đổ dồn về phía ông.

- Vâng, thầy cứ tự nhiên ạ - nhỏ gật đầu, tươi cười

Chấn Phong nắm chặt tay lại, mắt long lên nhìn trừng trừng người vừa ngồi xuống.

- Anh Phong… - nó thúc tay vào xương sườn của anh

Minh Hoàng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, quay sang chị bán hàng

- Cho tôi ly dâu ép.

- Vâng, thầy chờ em một lát ạ

- À, hình như cô là người mới vào làm à?

- Vâng, em vừa mới được nhận gần đây – cô cúi người – nếu có sai sót mong thầy bỏ qua

- Ừ. Ủa, sao các em không uống đi, nhìn thầy chằm chằm vậy? – ông cười hiền nhìn ba người đang ngó mình trân trân

- Thầy cũng thích dâu ép nữa hả? – nhỏ chớp chớp mắt – Kỳ Anh khoái nhất là dâu ép đó. Hai người có sở thích giống nhau quá ta.

- Tại mày không thấy dâu ép ngon đến thế nào thôi – nó nhún vai

- Thưa thầy, dâu ép của thầy đây

- Cảm ơn cô.

Chấn Phong im lặng, không nói tiếng nào, nhưng cũng không nhìn bằng ánh mắt “giết người” như khi nãy. Nhỏ, nó và Minh Hoàng chuyện trò với nhau rất vui vẻ.

Có tiếng hét thất thanh. Kỳ Anh, Mộc Miên và Chấn Phong vừa bị ngất xỉu. Không khí trong căn tin bắt đầu hỗn loạn, tràn ngập sự hoang mang.

Tiếp theo đó, một người có triệu chứng khó thở, tim đập nhanh, và sau đó rơi vào trạng thái hôn mê, co giật. Máu rỉ ra ở ngực áo.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi. Mọi người đều khẩn trương sơ cứu cho nạn nhân và nhanh chóng di chuyển họ đến bệnh viện.

Cô nhân viên yên lặng, khoanh tay nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của các bác sĩ, chân mày khẽ nhíu lại. Cô nắm chặt trên tay hai lọ thủy tinh. “Định mệnh…”

Chiếc xe hơi đen dừng lại trước cổng trường, chờ đợi những chiếc xe cấp cứu gấp rút vụt qua mặt.

Có tiếng thở dài nặng nề.

Ván cờ này sắp kết thúc rồi.

“Mày không thực sự mất xe và mã, chỉ là nó không còn xuất hiện trên bàn cờ nữa thôi.”

End chap 4

End Phần III: Tình yêu và thù hận.

Coming soon: Phần IV: Endless love.

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tue Aug 28, 2012 9:43 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15nguoi_vo_hinh_hhdphl[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - nguoi_vo_hinh_hhdphl [Chủ nhiệm]
Chủ nhiệm
Hiện Đang:
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile nguoi_vo_hinh_hhdphl
Posts : 72
Cent : 260352
Thanks : 364
Birthday : 22/12/1994
Age : 29

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Phần IV: Endless love

“Đến khi nào tình yêu mới trở thành bất diệt?”

Chap 1: Đối mặt

Hoàng Thiên mở mắt một cách khó khăn, ông cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời.

- Ông tỉnh rồi à?

- Thanh Vân? Tại sao tôi lại ở đây? – ông thều thào

Thanh Vân không trả lời. Hoàng Thiên như sực tỉnh, hỏi dồn, giọng run run yếu ớt

- Kỳ Anh… Kỳ Anh… nó làm sao rồi?

- Ông còn hỏi? – đôi mắt bà sắc lẻm nhìn ông trừng trừng – chính ông là người đã cho độc vào nước uống, cốt là để giết Chấn Phong, tuy nhiên… cả ba đứa nó đều bị trúng độc.

- Không,… không thể nào… - ông lắc mạnh đầu, tâm trạng vô cùng hoảng loạn – rõ ràng là tôi đã sắp xếp kĩ lưỡng rồi cơ mà…Tại sao?

- Ba đứa nó… - Thanh Vân nói không thành câu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi -…cấp cứu không kịp…

Hoàng Thiên mở to mắt ngạc nhiên, tưởng chừng như mình đang rơi vào hố đen thăm thẳm. Ông cố nặn ra nụ cười

- Chị… chị… đang lừa tôi, đúng không?

- Ông không tin thì tùy ông! – Thanh Vân hét lên – ông giết con mình rồi đó! Ông hài lòng chưa?

Ông thấy mọi thứ đang sụp đổ trước mắt mình. Hoàng Thiên nằm chặt tay mình lại, đấm mạnh xuống giường, ông bật khóc.

- Con tôi… Kỳ Anh…ba đã hại con rồi… Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

- Bởi vì ông đã tính sai một bước.

- Cô… cô là người bán hàng hôm trước? – ông nhìn chằm chằm và cô gái vừa bước vào phòng, đôi mắt đầy nước.

- Phải. Tôi là Thảo, bạn của Chấn Phong – nhỏ nhếch môi

Hoàng Thiên sửng sốt không tin những gì mình vừa nghe được. Nhỏ không cười nữa.

- Cô.đi.ra.ngoài – ông trừng mắt, quát lên

- Ông làm gì mà giận thế? – nhỏ hỏi giọng giễu cợt, đảo mắt khinh bỉ - tôi không ngờ ông lại nham hiểm đến mức đó.

- Cô hãy câm miệng của mình lại đi! Đi ngay! – mắt ông long lên đáng sợ, mặc cho cơn đau đầu hành hạ, từng đợt sóng cảm xúc ngày một dâng cao.

- Tôi không đi, ông làm gì được tôi? Thực ra tôi cũng chẳng muốn đến đây đâu, nếu không phải vì một người muốn nhắn lại với ông một số chuyện…

- Mày muốn nói gì thì nói nhanh rồi xéo khỏi mắt tao! – Hoàng Thiên gằn giọng. Ngay lúc này, ông muốn con ranh đó câm lặng mãi mãi.

- Người đó muốn hỏi ông một câu: “Cảm giác khi bị mất hết tất cả ông thấy thế nào? Thú vị không?”

- Cút ra khỏi đây!

- Ok… ok. Tôi sẽ đi ngay. Tôi chỉ muốn báo cho ông biết: Kỳ Anh vẫn còn sống. Không chỉ sống mà còn rất khỏe mạnh nữa.

Nhỏ dợm bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng gọi giật từ đằng sau

- Khoan đã! Cô vừa nói gì? – Hoàng Thiên lắp bắp hỏi

- Tôi đã nói rồi. Chào ông. – nhỏ không quay mặt lại, vẫy tay rồi mở cửa bước ra.

- Thanh Vân, chuyện này là thế nào?

Bà mỉm cười, ánh mắt sáng lên nguy hiểm

- Giờ thì ông cũng biết cảm giác mất đi người thân là như thế nào rồi chứ gì? Sự thật là tụi nó không ai bị sao cả, người thực-sự-có-sao chính là ông đấy, Hoàng Thiên. Ông đã bị ngộ độc cyanua.

- Sao lại có chuyện đó được? – ông ngỡ ngàng.

- Kỳ Anh đã sắp đặt hết tất cả – bà khẽ nhắm mắt, thở nhẹ.

------------------------------------------

- Mày còn hơn Trương Nghệ Mưu nữa đó – Mộc Miên che miệng cười hì hì

- Thôi đi má, con sợ cái kiểu khen của má lắm – nó chắp tay lạy lia lịa

- Rõ ràng là mọi chuyện đã đi đúng theo ý của em rồi còn gì? – Chấn Phong cũng hùa theo – anh không ngờ là có cả nhỏ Thảo tiếp tay vào việc này nữa.

- Là nhờ Mộc Miên gọi cho tao đó – Thảo nháy mắt với Miên – và khả năng diễn xuất của tụi bây nữa. Chỉ có một điều đáng tiếc… - nhỏ chép miệng – sự lựa chọn của tao lại làm cho một người nguy hiểm đến tính mạng.

- Chị Thảo – nó mỉm cười – nếu có lỗi thì là lỗi của em. Chính em là người bắt chị phải lựa chọn.

- Kỳ Anh – Mộc Miên chồm tới xoa đầu nó – tao biết mày làm như vậy đã là quá sức với mình rồi. Mỗi người đều có cách đối mặt với người cướp đi hạnh phúc của mình – đôi mắt đen láy lạnh lẽo, mơ hồ như nghĩ về điều gì đó không vui.

- Tao vẫn thấy tao là một đứa độc ác – Kỳ Anh cười khẩy – có ai lại đi đùa cợt với tính mạng của cha mình như tao không? Một lọ là thuốc mê, một lọ là cyanua… Lại còn bắt chị Thảo lựa chọn nữa chứ

Bốp! Nhỏ tát vào mặt nó trước sự ngỡ ngàng của Phong. Hương Thảo yên lặng, mỉm cười. “Cô bé này có cá tính khá giống mình… Hí hí, vậy là có người cùng hội cùng thuyền rồi” (bó tay, đến nước này vẫn còn cười được)

- Tỉnh chưa? – nhỏ hỏi tỉnh rụi – nếu chưa thì để tao tát vào mặt mày thêm vài cái nữa. Ông ta là người ngay từ đầu đâu có nghĩ đến cảm xúc của mày khi cướp đi thằng Vũ, rồi cả anh Phong nữa. Mày có nghĩ là nếu chúng ta không trở tay kịp thì anh Phong đã nằm trong nhà xác chưa?

- Vậy thì có liên quan gì đến chuyện bỏ độc vào ly nước uống của ông ấy chứ? – nó nhếch mép khinh bỉ chính mình.

- Mày khùng quá rồi – nhỏ ôm đầu, nhăn mặt nói tiếp – nếu như chúng ta không hề hấn gì trước mặt Hoàng Thiên, thì lọ thuốc trong túi áo ông ta chắc chắn sẽ được dùng đến.

- Nhưng như vậy đâu cần tới cyanua? – nó nhún vai

- Ôi, chắc tôi điên với thằng này quá – nhỏ đảo mắt thở mạnh – mày đang giả vờ đấy à?

- Không có giả vờ! Tất cả mọi thứ đều chứng tỏ tao-là-một-đứa-độc-ác. – Kỳ Anh mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ ở cuối câu.

- Đủ rồi! Đó chính là liều thuốc độc mà mày muốn dành cho ông ta từ 8 năm trước! – nhỏ hét lên – mày dừng ngay cái trò cố tỏ ra xấu xa trước mặt tao!

Mộc Miên đùng đùng bỏ đi.

- Để anh chạy theo khuyên nó – Chấn Phong định đi theo nhưng bị Hương Thảo níu lại

- Không cần đâu – đồng thanh tập một – anh/mày không cần phải đuổi theo nó.

- Tại sao?

- Cứ để cho Mộc Miên một mình lúc này. – đồng thanh tập hai

- Hai người nói chuyện ăn ý quá ha? – Phong khẽ nhíu mày.

Nhỏ Thảo phì cười. Nó im lặng, lắc đầu thở dài.

Không phải nó muốn đóng kịch với nhỏ, chỉ là nó sợ nhỏ sẽ nghĩ nó là người như thế, lạnh lùng, tàn nhẫn… Nó muốn nghe chính miệng nhỏ nói những gì nó suy nghĩ. Kể từ khi nó biết người đã chết trong đám cháy hôm đó không phải Hoàng Thiên, nó đã tự hứa với mình, một ngày nào đó, nó sẽ bỏ qua tất cả, nhưng...

Kỳ Anh thật điên rồ khi làm thế, đúng không?

Nó, bây giờ, mệt mỏi lắm rồi...

-------------------------------------------

- Con chào hai bác – nhỏ cúi đầu lễ phép

- Mộc Miên phải không? – Phương mừng rỡ - con vào trong đi. Thằng Vũ nó trốn trong phòng suốt hơn tuần nay rồi. Ăn cũng ít, một ngày không biết nó ăn được một chén cơm chưa nữa… - cậu thở dài

- Để con lên xem – nhỏ cười – có điều… con chỉ sợ là cái cửa phòng của Vũ phải sửa lại…

- Sao vậy? – Vĩ nhíu mày khó hiểu

Mộc Miên nháy mắt với hai người rồi phóng lên lầu.

Cộc cộc.

- Ba… ba có thể để cho con yên tĩnh một mình được không? – tiếng nói yếu ớt vọng ra khỏi phòng

Nhỏ lắc đầu, thở dài

- Là tao.

- Mày đi về đi. – giọng lạnh tanh

- Mày mở cửa đi.

- Tao bảo mày đi về đi! – Vũ lớn tiếng

Rầm! Cửa phòng bật tung một cách thô bạo. Nhỏ nhẹ nhàng bước vào, như thể mình không phải là người đã đá tung cánh cửa (thật là khủng khiếp). Mộc Miên cau mày nhìn không gian tối om, và một đống lù lù ngồi rũ rượi tựa vào thành giường.

- Tao đã nói là mày đi về đi mà… – hắn nhăn mặt, cổ họng khàn đặc, đầu tóc rồi xù bết lại quanh mặt, râu mọc xanh rì, đôi mắt sưng húp lên vì khóc nhiều, môi trắng nhợt

- Mày làm trò gì mà ra nông nỗi này vậy? – Mộc Miên không thể tin được trước mặt nhỏ chính là Uy Vũ – thằng bạn luôn tràn đầy sức sống của nhỏ.

- Mặc tao.

- Có chuyện gì xảy ra? – nhỏ tiến tới, lay người hắn, vẻ mặt lo lắng

- Mày… - hắn thở hổn hển rồi ôm chặt lấy nhỏ khóc nức nở như thằng bé Uy Vũ ngày xưa – tao phải làm sao đây Mộc Miên?

Nhỏ thở dài, vỗ nhẹ vào lưng hắn

- Có chuyện gì… nói tao nghe…

---------------------------------------------

- Chị nói sao? – Hoàng Thiên mở to mắt, thẫn thờ

- Nếu như định mệnh đã sắp đặt cho ông uống phải cyanua, tức là ông đã chết. Hoàng Thiên đã chết thay cho 8 năm trước – Thanh Vân lạnh lùng – tôi có thể ủng hộ việc ông đưa Uy Vũ đến gần Kỳ Anh, bởi vì nhờ thằng bé, Kỳ Anh đã lạc quan hơn, yêu cuộc sống này hơn… Nó đã cười nhiều hơn…, một nụ cười đúng nghĩa… Còn bây giờ thì sao? Hết rồi. Ông phá nát toàn bộ rồi!

- Chị im đi! Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là cha của nó! – Hoàng Thiên quát lớn

- Là cha của nó? – bà nhếch môi khinh bỉ – Ông cũng còn nhớ ông là cha nó ư? Tại sao ông lại cướp đi của nó những người mà nó yêu thương? – Thanh Vân trừng mắt, nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm – ông đừng lặp lại với tôi là ông đang bảo vệ nó. Điều tôi hối hận nhất là không ngăn cản ông tiến hành mọi chuyện. Lúc đầu, tôi thực sự phân vân vì nghĩ nó cũng là một điều tốt dành cho cháu của tôi. Nhưng không, đó là sự ích kỉ, độc đoán của ông.

Thanh Vân bỏ đi.

-------------------------------------------

- Cái gì? – hắn dợm người đứng dậy nhưng lại ngã phịch xuống. Toàn thân hắn mềm nhũn vì đói và mệt. Sắc mặt hắn biến đổi từ trắng sang đỏ lựng. Đôi mắt long lên tức giận. Hắn nắm chặt bàn tay lại

- Mày biết rồi thì nhanh đi vô nhà tắm, thay đồ, cạo râu giùm tao – nhỏ cười hài lòng – chuyện đó tính sau. Giờ lo cho mình đi. Nhìn mày còn thua cả cái mền rách ấy. Mày còn phải ăn uống cho lại sức nữa

Vũ giờ mới phát hiện ra mình nhếch nhác cỡ nào, cộng với cơn đói bắt đầu cồn cào gào thét, dạ dày hắn thắt lại. Lạ thật, hắn ở vậy cả tuần có sao đâu, giờ thấy mệt mỏi rã rời, tay chân nhấc không lên. Đói đến mờ mắt.

- Mày… - hắn bắt đầu rên rỉ - tao mệt quá đi không nổi…

Nhỏ cười khì, cốc nhẹ vào đầu hắn

- Hai bác cứ vô đi ạ - nhỏ quay lại phía cửa – thằng Vũ hết bị khùng rồi.

Phương bước vào ôm chầm lấy hắn, nước mắt khẽ rơi

- Con làm ba lo lắng quá…

- Con xin lỗi ba – giọng hắn khào khào, chắc là do im lặng quá lâu.

- Chuyện con đã làm xong, giờ giao lại cho hai bác vỗ béo nó thành con heo mập như trước – nhỏ nhe răng toe toét

- Mày nói ai heo mập? – hắn liếc nhỏ

- Cha, dữ ta, còn sức cãi lộn với tao vậy là còn khỏe – nhỏ chớp chớp mắt vô tội – thôi tao về đây, chiều tao ghé, tụi mình qua nhà Kỳ Anh.

Chỉ nghe đến tên nó thôi, hắn đã nở nụ cười hạnh phúc. Mọi gánh nặng trong lòng biến mất như thể nó chưa từng xuất hiện. Mới 1 tuần thôi mà hắn thấy nhớ nó quá, nhớ cách nó cười, nhớ cái nháy mắt của nó, nhớ bàn tay ấm áp của nó đan vào từng ngón tay hắn. Bao nhiêu đó đã làm hắn thoáng đỏ mặt.

- Nghĩ về ai đó con? – Vĩ nhìn hắn cười gian – người yêu hả? Con trai hay con gái? Nó tên Kỳ Anh phải không?

- Hả? Sao bố biết – hắn trợn mắt ngạc nhiên rồi tự thấy mình “lạy ông tôi ở bụi này” nên đánh trống lảng – ý…ý… con là…

- Thôi đi anh ơi – Vĩ nhéo má hắn – anh thích người ta chứ gì? Chừng nào tỏ tình

- Con…con – hắn đỏ mặt – con đói quá…

Vĩ phì cười

- Không nói thì thôi, để bố tắm cho con.

- Ba xuống dưới nhà hâm nóng thức ăn – Phương mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng.

-------------------------------------

Hắn đánh một giấc cho đến năm giờ chiều, khi nhỏ Miên í ới gọi ngoài cổng. Cũng không hẳn là í ới…

- VŨ!!!!! MÀY RA MỞ CỦA CHO TAO!!!!

Hắn hoảng hồn té xuống giường cái bịch.

- Ui… cái mông của tôi… - hắn rên rỉ, xoa xoa chỗ bị đau, lồm cồm bò xuống nhà dưới.

- VŨ!!!! – nhỏ hét lớn hơn (ặc)

- Tao ra rồi – hắn càu nhàu – có chuông để làm cảnh hay sao mà mày hét muốn điếc lỗ tai vậy? Mà mọi bữa mày đều bấm chuông mà?

- Kệ tao. – nhỏ nhe răng cười – mày mới từ trong rừng ra hay sao mà tóc tai rồi bù, quần áo xốc xếch thấy thương vậy?

- Tao vừa ngủ dậy – hắn ngáp dài – mấy bữa nay tao có ngủ được đâu.

- Ừ… - nhỏ nhìn hắn đầy thông cảm – rồi giờ vô thay đồ đi. Nhanh! Tao cho mày 5 phút. Nếu không xong thì tao sẽ thay đồ giúp mày

- Rồi rồi…biết rồi – hắn gãi đầu – 5 phút tao xuống.

5 phút sau…

- Xong rồi nè – hắn cười toe toét – đi thôi mày

Hắn lôi nhỏ lên xe. Vẻ mặt háo hức trông đợi khiến nhỏ không khỏi… nheo mắt gian như cáo.

- Ha ha ha ha, cứ như gặp lại người yêu sau 10 năm dài mòn mỏi ấy nhỉ?

Hắn cũng không lấy làm khó chịu, rồi đột nhiên hắn quay sang nhỏ, lúng túng thấy rõ

- Mày…mày…tao có chuyện muốn nói

- Chuyện gì?

- Tao…tao muốn…

- Muốn tỏ tình với Kỳ Anh hả? – nhỏ cười nhếch mép

Gật gật. Mặt đỏ lên như trái cà chua.

- Tao trải qua một tuần vật vờ như một cái xác. Mọi chuyện diễn ra như ác mộng. Tao sợ… tao sẽ vuột mất cậu ấy lần nữa – hắn cười hiền – Chừng ấy thời gian cũng đủ để tao biết rằng, tao thực sự thích Kỳ Anh, tao muốn cho Kỳ Anh biết tình cảm của mình.

Nhỏ vỗ vai Vũ, ôm hắn vào lòng, mỉm cười hài lòng.

- Tao gửi gắm nó cho mày. Nhớ bảo vệ nó cẩn thận. Nếu không là mày không toàn vẹn dưới tay tao đâu

Hắn gật nhẹ đầu trước lời đe dọa ngọt ngào của nhỏ, đôi mắt tràn đầy quyết tâm.

- Ừ…tao hứa

(to be continued)

Tài Sản của nguoi_vo_hinh_hhdphl
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của nguoi_vo_hinh_hhdphl

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Wed Aug 29, 2012 7:41 pm
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15Kongo[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Kongo [Giám Thị]
Giám Thị
Hiện Đang:
Posts : 239
Cent : 407068
Thanks : 502
Birthday : 18/08/1988
Age : 35

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Kongo
Posts : 239
Cent : 407068
Thanks : 502
Birthday : 18/08/1988
Age : 35

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

cố lên vô hình ơi. Truyện này cũng đc nhiu diễn đàn khác copy k giấy phép đó. hí hí hí.

Tài Sản của Kongo
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Kongo

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat18
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat10[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat12[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat13
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat15[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat17
[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat19[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat21[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Sponsored content – []
Hiện Đang:
Profile Sponsored content

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo - Page 3 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tiêu đề: [Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Tài Sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

[Long fic] Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (Sưu Tầm). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.* Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan.
* Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui.
* Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.
Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SSU Cần Thơ :: Khu vườn truyện :: Longfic-

Skin Rip By ZickyBraak™
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất