Từ lâu lắm rồi em thấy trái tim mình băng lạnh. Em chẳng nhớ khi đó là
khi nào nữa, chỉ biết là rất lâu, rất dài, thời gian đủ lớn để trái tim
vỡ tan của em lành lặn. Rồi bất ngờ, em gặp anh. Một người xa lạ đến gần
em, nở một nụ cười làm tim em bắt đầu tan chảy, nụ cười không rực nắng,
không chói chang, chỉ êm đềm dịu nhẹ, để rồi gieo vào lòng em nỗi nhớ
xa xôi.
Anh không phải là một ngôi sao lẻ loi, anh có một ngôi sao nữa cạnh bên.
Cả hai cùng lan tỏa ánh sáng hạnh phúc lung linh xuống cõi trần ảo
mộng, để em đau lòng và lặng im giữa tình yêu không lối. Em chợt thấy
mình yêu anh biết bao, chỉ từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt đó, nụ cười đó,
sao em chẳng thể quên được anh.
Em không thể nói ra bất cứ điều gì liên quan đến anh, em che giấu cảm
xúc trước mặt anh vì sợ một ngày anh nhận ra em yêu anh biết nhường nào,
em không muốn ngôi sao bên anh phải khóc, phải khổ đau vì một đám mây
vô tình chắn ngang dãy ngân hà bao la. Em không muốn làm bất cứ việc gì
phải tổn thương người khác, dù em yêu anh rất nhiều.
Vẫn cứ lặng im, vẫn cứ mỉm cười khi bên anh. Dù đau lắm, dù mệt mỏi lắm,
nhưng sao em chẳng thể làm gì khác hơn. Em chỉ cần anh hạnh phúc, như
thế là đủ lắm rồi...
Hôm nay nắng có màu vàng rất đẹp. Màu của bình minh vừa lên nhưng rồi sẽ
có lúc nắng mang một chút hồng của buổi hoàng hôn đầy gió, em vẫn ở bên
anh để lắng nghe những tâm sự anh đang ôm mang...