SSU Cần Thơ
Chào mừng đã đến với Cầu Vồng. Hãy đăng nhập để có thể xem được những bài viết của Cầu Vồng :) Đăng kí nào
SSU Cần Thơ
Chào mừng đã đến với Cầu Vồng. Hãy đăng nhập để có thể xem được những bài viết của Cầu Vồng :) Đăng kí nào

Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  Truy nãTruy nã  





Trang 2 trong tổng số 2 trang
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
[ST] The secretXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Mon Aug 20, 2012 10:27 pm
win some lose some
[ST] The secret - Page 2 Bgavat18
[ST] The secret - Page 2 Bgavat10[ST] The secret - Page 2 Bgavat12[ST] The secret - Page 2 Bgavat13
[ST] The secret - Page 2 Bgavat15Bạch hồ[ST] The secret - Page 2 Bgavat17
[ST] The secret - Page 2 Bgavat19[ST] The secret - Page 2 Bgavat21[ST] The secret - Page 2 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Bạch hồ – [Học sinh]
Học sinh
Hiện Đang:
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Bạch hồ
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

[ST] The secret - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: [ST] The secret
Thank: Message reputation : 100% (1 vote)

Tiêu đề: [ST] The secret

First topic message reminder :

Tác giả: Aki
Summary: Tốt đẹp là “chánh”, xấu xa là “tà”. Tà ko thể thắng chánh. Các câu chuyện cổ đều kết thúc một cách hoàn mỹ như thế. Nhưng liệu đó thật đã là kết thúc? Những nhân vật chính không được nêu tên ra. 3000 năm sau, sự thật dần được phơi bày. Liệu giới tính có ngăn cản được tình yêu ?

A/N: màu nâu là chuyện xảy ra 3000 năm trước, màu đen là hiện tai.

The Secret

-Aki-


Chàng tựa lưng vào chiếc ghế được chạm trổ hết sức tinh xảo và nạm đủ thứ loại đá quý, đầu hơi gục sang một bên.

Thật chỉ còn mỗi mình ta sao? Trên cõi đời này…chỉ còn mỗi mình ta….

Chàng nhắm mắt lại. Cánh đồng bồ công anh hiện ra.

Trắng xoá.

Mỗi cách hoa như một sợi chỉ mảnh bám hờ vào nhụy, chỉ chực chờ theo gió bay đi…

Đâu đó có tiếng cười. Một cô bé và hai cậu bé. Rượt đuổi nhau.

Tiếng cười…

.
.
.

Giòn tan…

.
.
.

“Có muốn ký giao kèo với ta không?”

“Ngươi là…quỷ à?!” – chàng nhìn thẳng vào cái bóng đen lờ mờ trước mặt mình, hơi thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi ngay lập tức, ánh mắt chàng trở nên vô cảm như thường ngày – "không ngờ ngươi có thể vào được tận đây."

“Ngươi bình tĩnh hơn ta nghĩ! Quả xứng với thân phận của mình” – cái bóng đen uốn éo trước mặt chàng, vẫn không thể tạo một hình dạng cụ thể nào cả - “Tên Đại Tư Tế ấy chết rồi, gã mới nhậm chức chỉ là đồ bỏ. Thế nào? Muốn chứ?”

“Ta…”

==========



Lâu lắm rồi, có một khoảng thời gian loài người chìm đắm trong chán nản và thất vọng. Mọi thứ trở nên đen tối. Để giúp họ lấy lại niềm tin, những người kể chuyện kể lại cho họ nghe những câu chuyện xa xưa.

Chánh luôn thắng tà.

Trắng và đen là hai màu duy nhất.

Thêm bớt và lược bỏ.

Người biết chuyện im lặng.

Kẻ không biết thêu dệt tin đồn.

Những tội ác được che giấu.

Những nhân vật chính không được kể tên…

Truyện cổ tích được hình thành


==========




Chap 1

“Y.U.U.Y.A. Cậu đi chết đi!”

Hắn tức tối hét lên, kèm theo đó là một tiếng “bốp” phát ra do cuốn sách trong tay hắn hạ cánh trên đầu cái tên đáng ghét tóc nâu.

“Đau. Làm gì mạnh tay dữ vậy, bé cưng?”

“Làm ơn nhớ cho tôi cao hơn cậu một cái đầu!” - hắn lại hét lên, và đương nhiên là kèm theo một tiếng “bốp” nữa.

“À đúng hen, vậy thì là anh yêu!” – cậu nháy mắt trêu.

“Bé cưng nè! Anh yêu nè!”

Thế là một loạt những tiếng “bốp”, “chát”, “rầm” vang lên náo động cả lớp học. Hắn thì cầm sách đập tới tấp, vừa đập vừa mắng. Cậu thì đưa tay lên đỡ. Những nhân khác lập tức tránh xa vùng cận chiến. (Ngu sao đứng đó ^_^)

Sau một hồi đập cậu đến mỏi tay, hắn quăng cuốn sách lên bàn, mặt hầm hầm bỏ ra khỏi lớp, không quên tặng lại cho cậu một ánh mắt hình viên đạn. Cậu chỉ cười cười nói theo

“Cẩn thận coi chừng vấp hột … bụi té nha!”

Hắn có nghe cậu nói câu đó. Chắc chắn. Nhưng hắn chả buồn quay đầu ngó lại, miệng rủa lầm bầm “tên chết tiệt”

“Nè, ngưỡng mộ quá đi!” - một tên trong lớp choàng cổ cậu từ phía sau.

“Đúng đó, trước giờ chỉ mỗi mày là dám chọc giận nó thôi” - tên ngồi trên quay xuống, ôm cái lưng ghế nhìn cậu.

“Ừ, mà sao nó không xử mày nhỉ? Gặp người khác thì nhẹ nhất cũng đang tâm tình với bác sĩ rồi!?” - một tên khác kéo ghế lại ngồi cạnh cậu, thắc mắc.

“Vì tao giống một người” - cậu nhìn xuống mặt bàn, nói lí nhí

“Gì?” – ba tên kia đồng loạt hỏi lại vì không nghe ra được câu trả lời của cậu.

“Ờ thì tao biết chít liền á!” - cậu nhe răng cười đáp lại.

“Mà nè, mày làm gì mà nãy nó đập mày dữ vậy?” - một trong ba tên hỏi.

“Ồ, tao chỉ lỡ tay vẽ trái tim vào cục gôm của nó. Vậy thôi!”

“Ha, nhìn mặt mày mà “lỡ tay” tao đi đầu xuống đất!”

“Đúng, mà sao mày hay chọc tức nó quá vậy?”

“À, tại vì…” – câu cố tình ngân dài câu nói, giọng ngập ngừng, lưỡng lự cho bọn kia hồi hộp chơi – “Tại vì….bí mật! Hehe!”
Cậu kết thúc câu nói một cách ”có duyên” đến nỗi ba tên kia nhẹ nhàng mỉm cười và cùng xông vào … đập cậu một lượt. (Tên này khoái bị đập?)

“Làm ơn tránh chỗ, có giỡn thì đi chỗ khác dùm!” - hắn đã trở vào lớp, trong tay cầm một cục gôm mới toanh, ngọn lửa vẫn còn bùng bùng cháy trong mắt hắn. Và dĩ nhiên, ba tên kia lập tức … chạy tháo thân, chả dám quay lại nhìn.

Hắn hậm hực ngồi xuống chỗ mình, chả thèm ngó tới cái bản mặt khó ưa của thằng cha bàn bên cạnh, cũng tức là cậu. Cậu chống tay lên bàn, nghiêng mặt nhìn hắn mỉm cười. Chọc hắn khiến cậu thấy rất vui.

Hắn, Ian Sanders, cậu ấm của tập đoàn kinh doanh nhà hàng – khách sạn thuộc vào loại lớn nhất Nhật Bản. Hắn đẹp trai và tài giỏi. Bọn con gái trong trường xem hắn như “Hoàng Tử”. Có điều hắn rất ít nói và khó gần, thậm chí có phần đáng sợ. Chỉ cần hắn lườm một cái là có khối đứa run như cầy sấy. Năm hắn học lớp 7 có sáu tên học sinh cá biệt lực lưỡng cao to gọi hắn ra vì một lý do nào đấy. Và khi cuộc “gặp gỡ” đó kết thúc, người ta thấy hắn bị trầy một vết nhỏ xíu, còn sáu “đại ca” kia phải đến ba tháng sau mới lết ra khỏi bệnh viện được. Đương nhiên hắn không hề bị phạt gì cả, vì hắn chỉ “tự vệ” thôi mà. (Ai biểu 6 thằng đó ngu). Kể từ đó mọi người đều ngán hắn, không ai dám chọc giận hắn. Thỉnh thoảng cũng có vài “đại ca” muốn xử hắn, nhưng kết quả thì hẳn mọi người đều đã biết. Tuy nhiên, hắn không phải là học sinh cá biệt hay khoái mấy trò bạo lực. Hắn là kẻ luôn dẫn đầu trong bảng xếp hạng của trường và được xem là người có khả năng lãnh đạo tốt. Bằng chứng là kẻ đang nắm giữ chức hội trưởng hội học sinh không ai khác ngoài hắn.

Còn cậu, Yuuya Arisawa, cũng là con của một gia đình giàu có (mặc dù không bằng Ian). Cha cậu là một kiến trúc sư danh tiếng, còn mẹ là một nữ hoạ sĩ tài ba. Cũng như hắn, cậu có thể làm mê mẩn các cô nàng chỉ với cái cười mỉm, và trong trường thì tài năng cậu chỉ thua sau hắn. Dù sau cậu cũng là hội phó hội học sinh cơ mà. Trái với hắn, cậu rất dễ gần và thân thiện. Cứ nhưng tất cả nụ cười trên môi hắn đều chuyển qua cho cậu vậy. Cậu thấp hơn hắn một cái đầu, cũng không khoẻ như hắn. Nhưng cậu có một khả năng phi thường, đó là chưa lần nào phải vào thăm … bác sĩ mặc dù tối ngày cứ làm hắn phát điên lên. Từ đâu cậu có sức mạnh đó? Biết chết liền!


Chap 2

Cuộc đời của Ian hoàn toàn bị xáo trộn từ khi hắn bắt đầu năm thứ nhất cấp ba ở học viện VIP này. Nghe tên thì đủ biết, để được học ở đây không phải con nhà giàu thì cũng tài năng xuất chúng. Bởi học phí ở vào loại mắc nhất nước. Học viện có đủ từ cấp mẫu giáo đến sau đại học. Mười học sinh dẫn đầu ở mỗi cấp được miễn hoàn toàn tiền học phí. Và vào năm Ian học lớp 10 thì học viện này đón nhận một tên có thể làm kẻ không-thích-nói-nhiều như hắn phải quát mắng tối ngày. Tên đó không ai khác chính là Yuuya. Hắn chẳng hiểu sao mình lại không thể đập cho hắn một trận ra trò (Chứ ai tối ngày vừa chửi vừa đập người ta?).

Vì gương mặt của cậu chăng? Đừng hiểu nhầm, Ian nói đây hoàn toàn theo nghĩa trong sáng nhất. Vì cậu giống người đó nên dù muốn hắn cũng không thể xuống tay?

Hắn lắc đầu theo kiểu mặc-kệ-nó rồi bước nhanh lên cầu thang. Mở cánh cửa ở cuối đường, cậu hơi nheo mắt do một cơn gió bất ngờ thổi tới. Sân thượng lúc nào cũng yên tĩnh và khiến người ta có thể thư giản đầu óc. Vén lại tóc, theo thói quen, hắn rẽ trái, bước đến chỗ quen thuộc của mình, và thấy Yuuya. Cậu đang nằm tựa lưng vào tường, đầu hơi nghoẹo sang một bên ngủ ngon lành. Đúng, kể từ khi cậu xuất hiện thì đây không còn là giang sơn của một mình hắn nữa. Cuộc sống yên bình của hắn đã bị cậu khuấy động không thương tiếc.

Ian thở dài, vén mớ tóc loà xoà trước mặt cậu sang một bên tai, và nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của cậu một nụ hôn. Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh cậu, cốc lên đầu mình một cái rồi nhắm mắt lại, tự nguyền rủa bản thân.
Đừng hiểu lầm nghe, hắn không thích cậu đâu, một chút cũng không. Ai biểu cậu giống người đó đến thế?

Tại sao chứ ?

Yêu và ghét, lằn ranh giữa chúng có lớn lắm không?

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, vài chiếc lá khô xoay tít trong không trung. Hay chính lòng hắn đang rối bời theo cơn gió?

[Có những bí mật không bao giờ bật mí]



Chap 3

“Nè, biết tin gì chưa? Tiểu thư Rapunzel được cứu thoát rồi đấy!”

“Tiểu thư Rapunzel? Có phải con gái của quan Đại học sĩ, ba năm trước bị mụ phù thủy Snake bắt không?”

“Ừ, nghe nói Hoàng tử Claus và Công tử Raphael đã giết mụ phù thủy đó rồi, giờ ba người họ đang trên đường về Kinh đô”
“Hình như trước đây tiểu thư Rapunzel có hôn ước với hoàng tử thì phải?”

“Chính xác, tháng sau hôn lễ sẽ được tổ chức!”

“Hoàng thượng chỉ có mỗi Hoàng tử Claus, xem ra ngôi vị Hoàng hậu tương lai chắc chắn thuộc về Tiểu thư Rapunzel rồi!”

“Mà tuần trước Đại tư tế Sias vừa qua đời, có vẻ như Hoàng thượng đang muốn giao chức vụ đó cho Công tử Raphael.”

“Chắc chắn rồi, tuy còn trẻ nhưng pháp thuật của Công tử chẳng mấy ai sánh nổi đâu. Hình như sau hôn lễ sẽ sắc phong cho Công tử luôn!”

.
.
.

Ngồi trong lâu đài, Rapunzel im lặng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về Khu rừng ma quái, nơi nàng đã ở suốt ba năm. Quyết định của nàng liệu có sai lầm? Nhưng còn biết phải làm gì? Nàng có quyền lựa chọn sao?

Có một cái gì đó mằn mặn.

Nhưng không rơi ra ngoài.

Chỉ chảy vào tim.

Raphael dựa vào cửa phòng, ánh mắt buồn bã nhìn cô gái với mái tóc dài óng ả. Rapunzel đang nghĩ gì? Đang muốn gì? Chàng biết hết. Còn chàng? Chàng muốn gì nhất?

/ Mi có thể làm gì cho người mi yêu thương nhất, hỡi con người có pháp thuật chẳng ai sánh bằng kia?.../

.
.
.




Chap 4

Ian từ tốn bước vào lớp. May quá, Yuuya vẫn chưa vào, vậy là hắn được bình yên thêm vài phút nữa. Nhưng kể cũng hơi lạ, bình thường cậu vẫn đến sớm lắm kia mà. Sao hôm nay lại chả thấy đâu?

Mà việc gì hắn phải quan tâm đến cậu? Cậu nghỉ hắn càng khỏe, đỡ tốn hơi … chửi bới.

“Gì mà mặt như đưa đám vậy? Nhớ tôi hả?”

Cái giọng kênh kênh khó ưa! Đích thị là Yuuya.

“Ừ, nhớ. Nhớ lại xem kỉu nào là hợp nhất để dọng vô cái bản mặt cậu!” - hắn nhìn cậu cười một nụ cười đầy … sát khí.

“Wah, mới sáng sớm mà được darling nhớ tới là hên nguyên ngày rồi. Phải đi mua dzé số mới được!” – cậu tươi như hoa.

Và đương nhiên, hệ quả là … *bốp*

“Oái, không chịu darling thì nói, người ta sửa lại là honey, việc gì phải dùng bạo lực chứ?” - cậu xoa xoa bụng

“Muốn chết kỉu nào?”

“Trên mộ cậu, heheh!”

Ian không thèm tranh cãi nữa, mà liếc cậu có nữa con mắt, với ngụ ý giỏi-thì-nói-thêm-câu-nữa-coi. Cậu cũng không phải là không biết điều, và thầy giáo cũng mới vào lớp. Lỡ hắn nổi khùng lên thật thì toi.

Đang chăm chú vào bài giảng, bỗng đâu có cơn gió thổi qua, một cánh hoa nào đấy lượn lờ trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống bàn cậu. Nhìn cánh hoa, không hiểu sao hình ảnh một cánh đồng bồ công anh trắng xoá chợt hiện ra trong trí óc. Cậu lắc đầu, chả hiểu nổi mình.

Tự nhiên lại nghĩ ngợi đâu đâu!




Chap 5

“Ian-chan, cùng đến văn phòng hội nhé!” - cậu đứng trước mặt hắn và cười như mùa thu toả nắng.

“Chết đi!!!” - hắn rít qua kẽ răng /dám gọi ông đây là “chan” huh/

“Gì mà hậm hực từ sáng đến tối thế, 1 nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ đoá!”

“Bổ quá chảy máu mũi cho coi. Mà cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi là đủ bổ nguyên năm rồi!”

“Sao được? Chúng ta ở kế nhà, ngồi kế bàn, cùng làm trong hội học sinh. Jờ làm sao không gặp mặt được đây?”

“Đừng có làm vẻ mặt đó với tôi. Tránh ra!”

Hắn đứng dậy đẩy mạnh cậu sang một bên rồi lạnh lùng bước đi. Cậu hơi chới với xém ngã, may mà giữ được thăng bằng.

Thiệt tình, người gì đâu bạo lực thấy sợ !(chứ ai chọc hắn?).

Cậu bước nhanh theo, khoát vai hắn bước ra khỏi lớp. Nhưng đương nhiên, cậu chỉ vừa kịp chạm vào đã bị hắn bộp cho một cái. Cậu xoa tay cười hì hì.

Yuki đã chờ sẵn trước cửa lớp. Thấy Yuuya và Ian bước ra, cậu ta chạy ngay lại bên Yuuya và giành lấy cặp của cậu. Quá quen với vụ này, Yuuya thản nhiên để cậu ta xách dùm và tiếp tục vừa đi vừa chọc ghẹo Ian.

Yuki học kế lớp hai người. Cậu ta hơi thấp hơn Yuuya một chút. Yuki không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khoá nào, cũng không là thành viên của hội học sinh. Nhưng người ta có thể thấy cậu ta ở bất cứ nơi nào có Yuuya. Đừng khinh thường Yuki. Trông ngoại hình thì có vẻ “mong manh dễ vỡ” nhưng thực tế thì chẳng món võ nào cậu ta không biết tới cả. Và dĩ nhiên là rất cừ. Yuki tự nhận là vệ sĩ của Yuuya. Nếu như mấy “đại ca” khác không dám động tới Ian là vì sợ hắn, thì họ cũng chả dám động tới Yuuya vì ngại Yuki.

Ian đang khó chịu lắm. Mắc gì mà cái tên Yuki ấy cứ lẽo đẽo theo Yuuya hoài. Còn cái gã Yuuya, hắn mang gương mặt của người đó , vậy mà cứ đi chọc ghẹo, quậy phá lung tung. Thiệt là bực cả mình. Mà tên Yuki đó là ai nhỉ? Trong trí nhớ của hắn thì tên đó không hề tồn tại.

Hắn lắc đầu. Thiệt tình! Bộ tất cả những ai xuất hiện xung quanh hắn và Yuuya đều phải tồn tại ở lúc đó sao? Mà nếu có thì chưa chắc đã có cùng diện mạo và giới tính như bây giờ. Với lại, hắn cũng chỉ có thể nhớ rõ được gương mặt của hai người.

Người đó giờ ra sao nhỉ? Hắn tự hỏi. Diện mạo đã có thay đổi đôi chút. Chắc chắn. Vì hắn đã nhìn thấy gương mặt của người đó rồi. Nhưng còn tính tình? Có còn như những gì hắn nhớ?

Nhưng thôi kệ, dù có ra sao hắn vẫn thích người đó, vẫn yêu người đó.

Chỉ người đó thôi. Không một ai khác cả.

…Dù đó có là Yuuya.

.
.
.


Tài Sản của Bạch hồ
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Bạch hồ

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Thu Sep 13, 2012 9:05 pm
win some lose some
[ST] The secret - Page 2 Bgavat18
[ST] The secret - Page 2 Bgavat10[ST] The secret - Page 2 Bgavat12[ST] The secret - Page 2 Bgavat13
[ST] The secret - Page 2 Bgavat15[ST] The secret - Page 2 Bgavat17
[ST] The secret - Page 2 Bgavat19[ST] The secret - Page 2 Bgavat21[ST] The secret - Page 2 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Bạch hồ – [Học sinh]
Học sinh
Hiện Đang:
Posts : 62

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Bạch hồ
Posts : 62

[ST] The secret - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [ST] The secret

Tiêu đề: [ST] The secret

Chap 29

Raphael quỵ xuống. Chưa bao giờ cậu thấy rã rời đến thế. Sức lực cứ thi nhau chạy nhanh ra khỏi người. Cảnh vật trước mắt mờ hẳn đi. Đầu óc ong ong quay cuồng đến phát nôn.

Claus bò nhanh đến bên, lay người cậu. Chú chim đại bàng rúc lên đến nao lòng. Trước khi khép mắt lại, Raphael còn mơ hồ thấy gương mặt đẫm lệ của Claus, tiếng vị Hoàng tử trẻ gọi cậu nghe xa xôi đến lạ thường….


.
.
Claus thiếp đi trên ghế. Trông Hoàng tử có vẻ mệt mỏi lắm.
Tiếng bước chân làm ngài thức giấc. Ngài đứng bật dậy

“Đại tư tế Sias, Raphael sao rồi?”

“Không sao đâu ạ, xin Hoàng tử an tọa, chúng ta sẽ nói tiếp.”

“Sao cậu ấy ngất đi thế?” – Hoàng tử ngồi xuống, lo lắng hỏi

“Chỉ là do dùng pháp thuật quá mức thôi, ngài còn nhớ lần đầu Raphael dùng pháp thuật không? Lúc ngài và cậu ấy lạc trong rừng ấy! Lần này tuy nguy hiểm hơn nhưng cũng không sao. Chắc vài giờ nữa sẽ tỉnh.”

“Có thật là không sao chứ?”

“Ngự y cũng đã xem qua rồi. Hay ngài không tin ở thần?”

“Ông biết ta không có ý đó mà.”

“Vâng, thần xin lỗi. Nhưng sau vụ này cho thấy việc để pháp thuật tự phát thế là rất nguy hiểm. Thần nghĩ Raphael nên học cách để điều khiển nó. Không phải lần nào cũng may mắn thế đâu. Raphael rất nghe lời ngài, ngài thử khuyên cậu ấy xem!”

“Ừ! … Giờ ta vào thăm cậu ấy được không?”

“Được ạ. Còn về Rapuzel, thần đã cho các pháp sư đi tìm rồi, ngài không nên quá bận tâm.”

“Cám ơn ông.”

“Đây là việc của thần mà.”

Hoàng tử đứng dậy, bước nhanh vào phòng. Đại học sĩ Stanley đang ngồi cạnh Raphael, trông ông có vẻ rất lo lắng

“Đại học sĩ Stanley!”

“Tham kiến Hoàng tử.” – Stanley đứng dậy, cúi người, một tay bắt chéo trước ngực.

“Miễn lễ. Ta muốn thăm Raphael.”

“Vâng.”

Đại học sĩ nhường chỗ cho Claus. Hoàng tử ngồi xuống giường. Trông Raphael có vẻ xanh xao quá. Ngài chợt thấy lòng mình đau nhói

“Tối nay ta muốn ở đây trông chừng cậu ấy.”

“Vậy không được! Hoàng tử thân thể cao quý, không thể vì con trai thần mà tổn hao sức khoẻ.”

“Đường đường là một Hoàng tử mà chẳng thể vì bạn mình thức một đêm sao? Đại học sĩ không cần lo cho ta. Ông nên đi nghỉ sớm mới đúng, vừa phải lo việc trong triều vừa lo chuyện của Rapunzel, đừng để mình ngã quỵ đấy!”

“Đa tạ Hoàng tử quan tâm. Thôi vậy cũng được, có gì ngài cứ ra lệnh cho bọn tì nữ và lính canh bên ngoài.”

“Uhm.”

Stanley lễ phép cúi đầu chào rồi bước ra ngoài. Trời đêm lạnh thật. Ông bước dọc theo các hành lang, tự hỏi mình đã làm sai điều gì mà các con ông phải chịu khổ như thế? Hay đó chính là số phận? Nếu thật thế thì Tạo hoá đã quá bất công với ông!
.
.
.
Vuốt nhẹ từng lọn tóc mềm mại của Raphael, Hoàng tử bất chợt thở dài. Ngài làm sao thế này? Vị hôn thê xinh đẹp – người con gái ngài yêu đang không rõ tung tích, vậy mà ngài lại không để tâm bằng việc khi nào gã thiếu niên đang nằm đây mới tỉnh lại!

Đôi khi ngài không hiểu nổi chính mình. Raphael rất quan trọng với ngài. Đúng! Nhưng chả nhẽ lại quan trọng hơn cả người ngài yêu? Một người con trai thực sư có thể chiếm vị trí cao thế trong lòng một người con trai khác ư?

“Raphael, làm ơn tỉnh lại nhanh đi.” – Hoàng tử thì thầm

Nhìn gương mặt bình yên của Raphael, Hoàng tử chợt nhận ra một cái gì đó từ tận đáy tim mình.

==========
Ấm. Ấm quá…

Hơi ấm từ bàn tay…

Raphael ngồi dậy, hai ngón tay xoa xoa giữa trán. Đầu nhức như búa bổ. Nhưng hơi ấm từ bàn tay …

“Hoàng tử?” – cậu quay sang phải, và phát hiện ra nguồn gốc của hơi ấm đó

Claus mỉm cười. Đột nhiên ngài vòng tay ôm lấy Raphael. Ghì thật chặt

“Hoàng tử?”

“May quá, cuối cùng cậu cũng tỉnh. Biết ta lo lắm không!?”

“Xin lỗi…”

“Không cần phải xin lỗi. Đừng rời khỏi ta là được! Ta chỉ có cậu và Rapunzel thôi, đừng để ta mất cùng lúc hai người. Hứa với ta nhé?”

“Vâng… À, Bạch Phong sao rồi? Lúc đó nó cũng bị thương.”

“Yên tâm đi, Đại tư tế Sias nói nó không sao, vết thương ở cánh sẽ lành nhanh thôi, chỉ có điều…”

“Sao?”

“Mắt trái của nó bị tổn thương nặng, tuy không mù nhưng chắc không thể hoàn toàn lành lặng như xưa.”

“Vậy cũng còn may.” – Raphael buồn bã – “Đúng rồi, Đại tư tế Sias, tôi muốn gặp ông ấy.”

“Cậu nằm đó đi, ta đi gọi cho.” – Claus buông Raphael ra

“Vậy đâu có được, tôi…”

“Cậu không nghe lời ta à?”

“Không phải, nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Ta đi đây.”

Claus bước ra cửa, không để cho Raphael phản đối gì nữa. Ngài bước nhanh như trốn tránh một điều gì đó. Không phải “đừng để ta mất cùng lúc hai người.”, lúc đó ngài thật muốn thét lên “đừng để ta mất cậu”. Có thể ngài ích kỷ, nhưng ngài chỉ muốn Raphael mãi mãi bên cạnh mình. Ngài không cần cả thế giới, không cần cả Rapunzel, chỉ Raphael thôi là đủ.


Nhìn bóng Claus khuất sau cánh cửa, Raphael chợt thấy tim đau nhói. Chàng hôn lòng bàn tay phải của mình. Ấm quá. Hơi ấm vẫn còn...Hơi ấm từ bàn tay Hoàng tử…
“Xin ngài đừng nói những câu như thế, tôi sẽ hiểu nhầm rằng ngài cũng quan tâm tôi bằng thứ tình cảm tôi đã dành cho ngài, Claus …”
==========

Phủ đại học sĩ có hai báu vật. Thứ nhất là thư viện khổng lồ chỉ thua thư viện Hoàng gia, với đủ các loại sách quý hiếm. Thứ hai là …

…Nụ cười của cặp anh em sinh đôi.
.
.
.
“Chán thật, từ khi tiểu thư Rapunzel mất tích đến nay, chả mấy khi thấy công tử Raphael cười cả!”

“Ừ, nếu có cũng thấy nụ cười đó rất buồn.”

“Lúc có Hoàng tử bên cạnh còn đỡ, không thì …”

“Ờ, may là còn có Hoàng tử!”

..
.
Hoàng tử ngồi xuống cạnh Raphael, thì thầm

“Làm gì như người mất hồn vậy?”

“Đâu có.”

“Không cần giấu ta.”

Raphael mỉm cười, rồi lại im lặng. Cậu chỉ có thể cười thật sự khi bên cạnh Claus. Rapunzel đã mất tích, giờ đây cậu chỉ còn mỗi Hoàng tử cạnh bên.

“Ngài có nghĩ ra chuyện xảy ra với Rapunzel là tại tôi không?”

“Đương nhiên là không! Sao tự nhiên cậu nói thế?”

“Nếu tôi không ngoan cố, chịu học pháp thuật sớm hơn thì đã có thể thắng mụ phù thuỷ đó, Rapunzel cũng không bị bắt đi.”

“Ngốc!” – Claus xoa đầu Raphael – “Đâu ai nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Lúc đó chẳng phải cậu đã cố hết sức để bảo vệ nàng ấy sao?”

“Đúng, nhưng nếu …”

“Không nếu thì gì ở đây hết! Chuyện đã qua có muốn cũng không thể quay lại, điều quan trọng nhất là hiện tại. Giờ chúng ta đang không ngừng tìm kiếm Rapunzel, không phải sao? Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm.”

“Ngài không nghĩ là Rapunzel đã chết? Như những người khác?”

“Không. Rapunzel nhất định còn sống. Vì cậu đã nói thế. Và ta tin ở cậu.”

“Lần tới gặp lại tôi sẽ không thua mụ ta đâu.”

“Ta biết chứ. Chỉ trong vòng một năm mà pháp thuật của cậu đã chẳng ai sánh bằng. Như Đại tư tế Sias nói, mụ ta không còn là đối thủ của cậu nữa! Nào, giờ nghỉ chút đi, lát nữa còn chuyện phải làm đấy!”

Hoàng tử kéo Raphael nằm xuống, gối đầu vào đùi mình

“Hoàng tử ?!”

“Cho cậu nằm tí đó, ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi!”

Giữ chặt không cho Raphael ngồi dậy, Claus tựa lưng vào gốc cây cổ thụ, nhắm mắt làm ngơ. Đến khi có vẻ như không còn sự chống đối nữa, Hoàng tử mới chịu nới lỏng tay.

Raphael nhìn Hoàng tử một lát rồi nhắm mắt lại. Cậu tin Rapunzel còn sống vì cậu tin vào chính mình. Rất nhiều lần trong mơ cậu đã thấy cảnh em gái mình xinh xắn trong bộ lễ phục ngày cưới bên cạnh Hoàng tử Claus. Phải, đôi khi cậu có thể thấy được tương lai qua những giấc mơ. Việc này chỉ mỗi mình Đại tư tế Sias biết. Raphael tự căm ghét chính mình. Đã biết trước thế, sao cậu vẫn nuôi trong lòng một tia hy vọng, rằng có thể Claus sẽ để tâm đến mình?

“Anh không phải là một người anh tốt, Rapunzel…”

Cậu thì thầm với chính mình. Những cơn gió dịu dàng vuốt ve từng sợi tóc, họ chìm vào giấc ngủ với những suy tư của riêng mình.

Yêu sẽ xấu xa

Yêu thành ích kỷ

Tự trách…

Biết thế sao ta chẳng thể ngừng yêu?


…………
Phủ Đại học sĩ có hai báu vật…

Tài Sản của Bạch hồ
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Bạch hồ

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Mon Sep 17, 2012 10:30 pm
Sống để bụng, chết ... chết chung
[ST] The secret - Page 2 Bgavat18
[ST] The secret - Page 2 Bgavat10[ST] The secret - Page 2 Bgavat12[ST] The secret - Page 2 Bgavat13
[ST] The secret - Page 2 Bgavat15[ST] The secret - Page 2 Bgavat17
[ST] The secret - Page 2 Bgavat19[ST] The secret - Page 2 Bgavat21[ST] The secret - Page 2 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - [Phó hiệu trưởng]
Phó hiệu trưởng
Hiện Đang:
Posts : 442

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile
Posts : 442

[ST] The secret - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [ST] The secret

Tiêu đề: [ST] The secret

Truyen65n ày hay thật, Thank Bạch Hồ nhiều nhiều

Tài Sản của
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sat Sep 22, 2012 9:53 pm
win some lose some
[ST] The secret - Page 2 Bgavat18
[ST] The secret - Page 2 Bgavat10[ST] The secret - Page 2 Bgavat12[ST] The secret - Page 2 Bgavat13
[ST] The secret - Page 2 Bgavat15Bạch hồ[ST] The secret - Page 2 Bgavat17
[ST] The secret - Page 2 Bgavat19[ST] The secret - Page 2 Bgavat21[ST] The secret - Page 2 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Bạch hồ – [Học sinh]
Học sinh
Hiện Đang:
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Bạch hồ
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

[ST] The secret - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [ST] The secret

Tiêu đề: [ST] The secret

Chap 30

*Xoảng*

“Thật tức chết đi được!!!” – Raphael hét lên, cậu huơ tay làm những chiếc tách đáng thương trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Raphael!!!” – Hoàng tử cố trấn an cậu, ra hiệu bọn người hầu ra ngoài. Bọn họ vội cuối đầu rồi bước nhanh ra, sợ sệt. Lần đầu họ thấy công tử của mình kích động đến thế.

“Hừ, đã tìm ra đến đó rồi vậy mà! Cái mụ Snake đó, chẳng phải giỏi lắm sao? Chưa chi đã bị giết rồi! Có giỏi thì đợi ta đến rồi hãy chết! Tìm kiếm hơn cả năm trời giờ lại thành ra---”

“Bình tĩnh lại đi, Raphael” – Claus ôm chặt cậu vào lòng – “Dù sao chúng ta cũng biết Rapunzel chưa chết. Cậu cũng “đọc” được ký ức còn lưu lại ở ngôi nhà đó rồi mà. Kẻ đã giết mụ ta được gọi là Đông phương thủ lĩnh, chỉ cần chúng ta tìm ra hắn ta là được!”

Cậu thấy những bất an, giận dữ trong lòng dịu lại. Không phải vì những lời nói của Hoàng tử Claus, mà chính vì vòng tay và hơi ấm của ngài ấy. Từ bao giờ cậu đã xem hơi ấm này là lẽ dĩ nhiên? Ngốc nghếch! Hoàng tử không thuộc về cậu!

/…Anh phải nhanh chóng tìm ra em, nếu không anh sợ mình sẽ mãi lún sâu vào thứ tình yêu tội lỗi này, Rapunzel ơi…/

.
“Ra là cậu ở đây.”

Hoàng tử bước đến gốc cây cổ thụ. Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Các nàng tiên gió nô đùa khắp cánh đồng bồ công anh trắng xoá. Thỉnh thoảng vài nàng tiên đi lạc, đến bên đùa nghịch những sợi tóc dài óng mượt cột hờ một bên vai của Raphael. Ánh mắt cậu như đang bay theo những cánh hoa, tìm về một nơi chốn xa xôi nào đấy.

“Nè, về thôi, coi chừng bệnh đấy.”

“Tôi muốn ở đây chút nữa.”

“Chịu thua cậu luôn!” – Hoàng tử nằm xuống gối đầu lên chân Raphael – “Cho nằm tí nhé?”

Claus mỉm cười, hình như ngài thấy Raphael hơi đỏ mặt. Ánh trăng sáng bạc chảy khắp thân người cậu làm mái tóc vàng óng rực rỡ bội phần, và từng đường nét trên gương mặt cậu như sáng hơn, quyến rũ hơn, khiến người ta cứ muốn chạm vào. Hoàng tử vuốt nhẹ tóc cậu, đưa lên môi hôn.

“Hoàng tử?”

“Cậu đẹp thật, Raphael!”

“Câu đó không dành để khen một gã đàn ông đâu!”

Raphael đỏ mặt quay sang chỗ khác. Claus mỉm cười. Như có một cái gì đó thôi thúc trong lòng, ngài nhỏm người dậy, nâng cằm cậu … và hôn.

Nụ hôn cháy bỏng như thiêu đốt cả lý trí. Ngài bỏ mặt những do dự, nhưng lo toan trong lòng, giờ đây ngài chỉ biết mỗi đôi môi mềm mại của cậu. Raphael mở to mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cậu từ từ nhắm mắt, để mặt con tim hưởng ứng cái nồng nàn hối hả của nụ hôn đầu đời.

Công chúa Wendy quay mặt bỏ chạy. Cô vừa thi triển thành công một pháp thuật khó, đang định khoe với Hoàng huynh và Raphael. Raphael sẽ mỉm cười khen cô và Hoàng huynh sẽ hôn nhẹ lên trán cô. Nhưng rồi cô đã chứng kiến một việc hết sức khó hiểu.

Cô bỏ chạy, chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại chạy. Cô chỉ biết cô phải nhanh chóng rời xa nơi đó. Hoàng huynh hôn anh Raphael? Tại sao? Họ cùng là con trai mà? Công chúa chỉ từng thấy nụ hôn như thế giữa một nam và một nữ thôi. Chuyện vừa rồi đã vượt quá tầm hiểu biết của cô công chúa mười một tuổi. Tuy nhiên, nó lại làm cô nhận ra một thứ gì đó khác lạ, để rồi mấy năm sau cô có thể gọi tên chính xác những tình cảm vốn đã manh nha từ lâu trong trái tim mình.

Trở lại với Raphael, cuối cùng cậu cũng lấy lại đủ lý trí để thoát khỏi nụ hôn ngọt ngào của Claus.

“Sao ngài lại làm vậy?”

/…Đồ ngốc, cần phải hỏi nữa sao?.../ - “Vì ta yêu … Rapunzel.”

“Ra vậy.” – ánh mắt đau đớn, nhưng Raphael vẫn cười – “Tôi hiểu rồi. Rapunzel sẽ vui lắm nếu biết ngài vẫn luôn yêu nó.”

/…Yêu ai chứ? Ta yêu cậu, là cậu đó biết không!.../ - “Vậy sao?”

“Tôi về đây, chuyện hôm nay xem như chưa hề xảy ra.”

Ta hôn cậu, và cậu xem như nó chưa từng tồn tại ư? Claus nắm tay Raphael lại, kéo cậu ngã xuống đất.

“Claus?”

Ngài lại hôn cậu, giữa chặt hai tay cậu bằng một tay mình. Phải, ngài mạnh hơn cậu!

“Claus?! Dừng lại … Ahh…”

Bỏ mặt tiếng kêu la, bỏ mặt sự chống cự, bỏ mặt cả địa vị và thân phận, ngài chỉ để cho nỗi đam mê làm chủ lý trí mình. Những tình cảm không biết được tên, giờ đây khi rõ ra mới hay nó mãnh liệt đến thế. Những khát khao cháy bỏng đè nén trong lòng đã vỡ oà dưới ánh trăng như con nước vỡ bờ.

Tay ngài mơn trớn trên làn da trắng mịn. Môi ngài đánh dấu từng khoảng trống trên thân người mảnh dẻ. Hôn. Cắn. Vuốt ve. Chìm đắm trong những đam mê tội lỗi. Nước mắt. Hai cơ thể gắn kết làm một. Ôm chặt. Hơi thở dồn dập. Đau…

Lần đầu…


.
.
.
“Tôi giống Rapunzel đến thế sao?” – Raphael nằm quay lưng lại Claus, tay giữ chặt mảnh áo choàng duy nhất che thân

“Chẳng phải hai người sinh đôi sao?”

“Cũng đúng.” - cậu mỉm cười cay đắng.

Claus ngoài người kéo cậu nằm ngửa ra, chống hai tay giữ cậu ở giữa, nhìn thẳng vào mắt cậu

“Nghe đây Raphael, không được để bất kỳ ai khác chạm vào cậu. Cậu là của ta, nghe rõ chưa?”

“Có cần phải vậy không? Dù sao với ngài tôi cũng chỉ là thế thân của Rapunzel…” - cậu quay mặt, tránh ánh nhìn của Claus.

“Ha, thế thân? Đúng vậy! Ta không cho phép cậu mang gương mặt này mà đi thân thiết với kẻ khác! Nếu để ta biết ai đó dám chạm tay vào cậu, dù là nam hay nữ ta cũng không tha!”

Claus ngồi dậy, Raphael mặt quần áo vào. Hai người im lặng, chỉ nghe tiếng gió chọc ghẹo những chiếc lá non xanh. Phải chăng số phận cũng đang trêu ghẹo hai người?

Raphael bỏ đi trước. Cậu cười. Hôm nay cậu cười nhiều thật.
Sao lại cười?
…Vì nếu không cười, nước mắt sẽ trào ra!

Cậu ngước lên nhìn trời. Mặt trăng hôm nay vừa mới sơn xong, có ai đó nhỡ tay vấy nước vào làm ánh trăng nhoè đi đôi chút. Nhìn lên trời mà cứ ngỡ đang nhìn bóng trăng dưới đáy hồ lăn tăn gợn sóng. Tình yêu có bao giờ được bình yên không?

Thế thân ư? Đúng vậy, cậu mãi cũng chỉ là vật thay thế cho một người khác trong lòng người cậu yêu.

Phải chăng là số phận …?

Sao quá dễ để yêu một người
Nhận ra tình yêu ấy lại quá khó khăn
Thừa nhận tình yêu càng khó hơn gấp bội
Tiếng yêu thương chẳng thể thốt nên lời

Yêu và tự trọng
Cái nào lớn hơn?

Những lời cay đắng đè nén những khao khát trong tim
Yêu … có thật dễ dàng?







Tài Sản của Bạch hồ
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Bạch hồ

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sat Sep 22, 2012 10:08 pm
win some lose some
[ST] The secret - Page 2 Bgavat18
[ST] The secret - Page 2 Bgavat10[ST] The secret - Page 2 Bgavat12[ST] The secret - Page 2 Bgavat13
[ST] The secret - Page 2 Bgavat15Bạch hồ[ST] The secret - Page 2 Bgavat17
[ST] The secret - Page 2 Bgavat19[ST] The secret - Page 2 Bgavat21[ST] The secret - Page 2 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Bạch hồ – [Học sinh]
Học sinh
Hiện Đang:
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Bạch hồ
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

[ST] The secret - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [ST] The secret

Tiêu đề: [ST] The secret

Chap 31

Rapunzel nhìn theo đến khi cửa phòng Wild đóng lại. Nàng trở vào phòng, đến bên khung cửa sổ nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Nàng được gặp lại anh trai và người bạn thuở ấu thơ của mình. Hơn nữa, nàng còn giải tỏa được những gút mắc bấy lâu trong lòng mình

“Vậy là mọi chuyện đều đã rõ ràng, tuy hơi ngạc nhiên nhưng thật là … may quá! Anh Raphael à, may quá…!”


.
.
Raphael bước đến dưới gốc cây, tán cây rất to và rậm rạp, nếu không đứng dưới mà ngước nhìn lên thật chẳng đời nào biết có người trên đó.

“Nói chuyện chút nhé, Tây phương thủ lĩnh?”

“Có chuyện gì sao?”

“Liên quan đến Rapunzel, ngươi có hứng thú không?”

“…” – Wild không trả lời, từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống đất

“Ngươi biết chuyện hôn ước giữa Rapunzel và Hoàng tử Claus chứ?”

“Ta biết.”

“Ngươi yêu Rapunzel, đúng chứ?”

“…”

“Không cần nhìn ta thế đâu. Ngươi là quỷ, có bỏ mặt nó cũng chả ai nói gì. Đằng này lại cứu và còn chăm sóc nó, những ai có đầu óc đều có thể nghĩ ra.”

“Ta cứu Rapunzel không phải vì yêu nàng ấy.”

“Vậy là vì cái gì?”

“Vì lòng tự trọng. Mụ Snake đó đã ăn trộm huyết ngọc của ta, ta muốn phá hủy mọi thứ của mụ. Mụ đã muốn giết Rapunzel, vậy thì ta cứu nàng ấy.”

“Haha, nghe hợp lý lắm! Nhưng đến cuối cùng ngươi vẫn giữ Rapunzel bên cạnh. Theo ta thấy, vết thương mụ ta gây ra cho em ấy đâu đến nỗi khó chữa lành như thế.”

“…” – Wild nhìn trừng trừng Raphael dò xét, hình như anh đã đánh giá thấp gã đứng trước mặt mình.

“Ta cũng có nghiên cứu về y thuật. Dù là do pháp thuật hắc ám gây ra, nhưng nếu đưa ta chữa trị vết thương đó, cùng lắm chỉ một năm là khỏi. Pháp thuật ngươi cao hơn ta, chẳng chữa cả 3 năm trời cũng không khỏi sao?”

“Thật ra ngươi muốn nói gì?”

“Ta chỉ muốn biết ngươi có yêu Rapunzel không thôi.”

“Có thì sao?”

“Không sao cả. Ta chỉ là một người anh yêu thương em gái mình, muốn biết rõ về những người xung quanh nó thôi.”

“Ta không phải là người.”

“Cũng đúng. Haha, xin lỗi nhé.” – Raphael cười, cậu vén những sợi tóc bị gió thổi tung sang một bên – “Mà chỗ của ngươi cũng lý tưởng thật, yên tĩnh và có chút vẻ ký bí.”

“Ngươi có muốn ở lại đây không?”

“Tại sao?”

“Lần đầu có kẻ khiến ta phải dốc toàn lực mà đánh như thế, kể cũng thú vị.”

“Haha, nhưng ngươi cũng đã đánh bại ta đấy thôi. Lần đầu có kẻ thắng được ta đấy.”

“Vậy ý ngươi thế nào?”

“Để xem. Dám lắm à! Còn tuỳ Rapunzel nữa.”

Hoàng tử co chặt nắm tay. Ngài định đến tìm Raphael nhưng vừa đến thì nghe Wild có ý muốn cậu ấy ở lại nên ngài nép lại sau tường. Raphael muốn ở lại đây ư? Tại sao thế? Cậu ghét ngài đến thế sao? Hận đến nỗi muốn rời xa ngài? Hoàng tử quay mặt bỏ đi, lòng dâng lên những xót xa khó tả.

Không, ngài không thể mất Raphael! Tuyệt đối không thể! Cậu ấy nói còn tuỳ vào Rapunzel ư? Được, thế thì Rapunzel nhất định phải trở về. Chỉ cần Rapunzel còn bên cạnh ngài thì Raphael không thể đi đâu được.

Hoàng tử bỏ đi, và bỏ lỡ phần quan trọng nhất mà nếu ngài chịu nán lại, có lẽ mọi chuyện đã không đi vào bế tắc như cái cách nó dã diễn ra

“Sao lại nhắc Rapunzel ở đây?” – Wild giả lơ

“Heh, không cần vòng vo đâu. Ngươi muốn ta ở lại chỉ để đảm bảo Rapunzel cũng sẽ ở lại thôi. Đúng chứ?”

“Đúng. Thì sao?”

“Rất tiếc, nói thì nói vậy chứ ta không thể ở đây được. Ta có thứ mình không thể rời bỏ.”

“Là Claus phải không?”

“Dễ bị đoán ra đến thế à?”

“Không phải, ta chỉ nghĩ vậy thôi.”

“May quá. Đừng nói với ai nhé, nhất là Rapunzel và Claus.”

“Ta không dư hơi làm chuyện không đâu.”

“Cám ơn. Hoàng tử thích Rapunzel, ta không muốn mọi người phải khó xử. Còn về chuyện Rapunzel, nếu nó muốn ở lại ta cũng không cản. Có điều hơi bị khó thuyết phục Hoàng tử thôi.”
.
Wild không cười. Ở đây gần cả tháng trời nhưng Raphael cũng chưa từng thấy Wild bỏ mặt nạ ra, cũng không thấy ở đôi môi đó tí biểu hiện gì cho thấy một nụ cười hay một sự giận dữ nào đó đang xảy ra. Tất cả quỷ đều như thế cả sao?

Raphael, Claus, Rapunzel và cả Wild đều quá bận tâm đến những suy tư của riêng mình mà không biết rằng bi kịch đang chờ đón cả bốn người họ, à không, là năm người mới đúng. Công chúa Wendy sắp biết được tên của thứ tình cảm kỳ lạ trong lòng mình.

Một bi kịch kéo dài suốt ba ngàn năm...

=========

“Nếu nàng không chịu về để thực hiện hôn ước với ta. Anh trai và cha mẹ nàng sẽ không được toàn mạng.”

……

Ngày hôn lễ. Cả kinh thành tràn ngập đèn hoa. Không ai biết đến những giọt lệ rơi đằng sau những nụ cười.

Rapunzel chấp nhận số phận
Wild đứng nhìn người yêu xinh xắn trong bộ lễ phục cạnh người con trai khác.
Raphael nhận ra mình không là gì cả trong tim một người
Claus mãi tìm kiếm con đường đến trái tim ai đó mà không hay nó đã ở ngay trước mặt.
Wendy biết được những tình cảm trong lòng và vướng vào một tình yêu mù quáng.

Bi kịch thật sự bắt đầu.

=====


Ngày ... tháng ... năm ...

Hoàng tử duy nhất của Hoàng đế đương thời - 18 tuổi - được phong Thái tử .

Con trai duy nhất của Đại học sĩ - 18 tuổi - được phong chức Đại tư tế, trở thành vị Đại tư tế trẻ tuổi nhất trong lịch sử đất nược

Con gái duy nhất của Đại học sĩ - 18 tuổi - được gã vào Hoàng tộc, trở thành Thái tử phi .

Công chúa duy nhất của Hoàng đế đương thời 13 tuổi

Ngày ... tháng ... năm ...

Hoàng đế băng hà .

Thái tử - 20 tuổi - lên ngôi . Thái tử phi - 20 tuổi - trở thành Hoàng hậu .

Đại tư tế 20 tuổi .

Công chúa 15 tuổi .

Tài Sản của Bạch hồ
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Bạch hồ

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sun Sep 30, 2012 8:29 pm
win some lose some
[ST] The secret - Page 2 Bgavat18
[ST] The secret - Page 2 Bgavat10[ST] The secret - Page 2 Bgavat12[ST] The secret - Page 2 Bgavat13
[ST] The secret - Page 2 Bgavat15Bạch hồ[ST] The secret - Page 2 Bgavat17
[ST] The secret - Page 2 Bgavat19[ST] The secret - Page 2 Bgavat21[ST] The secret - Page 2 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Bạch hồ – [Học sinh]
Học sinh
Hiện Đang:
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Bạch hồ
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

[ST] The secret - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [ST] The secret

Tiêu đề: [ST] The secret

Chap 32

[Ba năm sau ngày Thái tử đăng cơ…]

“Công chúa à, chữ thứ 5 hàng 2 muội đọc sai rồi, phải là aura chứ không phải oura!”
“Cũng vậy thôi mà!”

“Sao cũng vậy cho được? Muội thừa biết thần chú phải chính xác từng câu từng chữ mà? Huynh biết thần chú tấn công và phòng vệ muội đều rất giỏi, nhưng đâu phải lúc nào cũng đánh nhau. Kết giới rất cần để bảo vệ cho những gì thân thương của muội.”

“Nhưng huynh rất giỏi rồi, muội đâu cần học cách lập kết giới?”

“Đâu phải lúc nào huynh cũng bên muội đâu? Rồi một ngày nào đó muội sẽ có một người đặc biệt mà muội muốn bảo vệ, huynh đâu thể làm giúp muội được!”

“Người đó được bảo vệ kỹ lắm rồi, đâu cần tới muội?” – công chúa thì thầm

“Hả?”

“À, không có gì. Hay là vầy, huynh dạy muội pháp thuật lần trước huynh dùng để đối phó bọn phù thủy nổi loạn ở Soraki đi. Học xong rồi muội sẽ học kết giới.”

“Không được! Huynh quá chìu muội nên giờ những thứ khác thì giỏi lắm, còn kết giới muội chỉ lập nổi mấy cái nhỏ xíu, yếu như sên. Với pháp thuật của muội mà như thế người ta cười cho!”

“Kệ họ, mà cũng đâu ai dám nói gì muội đâu? Năn nỉ huynh mà, Raphael!” – công chúa ôm chầm một tay của Rapahel, nhõng nhẽo

“Không là không, chừng nào muội lập được 5 loại kết giới trung cấp huynh mới dạy tiếp.”

“Huynh đâu có ác đến vậy đâu, Raphael! Chỉ muội đi mà.”

“Hoàng thượng giá lâm!”

Tiếng hô của bọn cảnh vệ phía ngoài chen ngang vào cuộc trò chuyện của Raphael và Wendy. Raphael cúi đầu chào, Wendy buông tay Raphael, chạy lại ôm Hoàng thượng.

“Hoàng huynh, Raphael ăn hiếp muội, không chịu chỉ pháp thuật cho muội kìa!”

“Hahaha” – Claus cốc nhẹ lên đầu Wendy – “Chắc chắn là muội lại nhõng nhẽo đòi này đòi nọ rồi!”

“Hoàng huynh đáng ghét, tối ngày bênh vực Raphael. Huynh ấy ăn hiếp muội thật mà!”

“Tiên đế đã cho Raphael làm gia sư của muội, cậu ấy muốn dạy ra sao thì dạy, ta không ý kiến.”

“Giận hai người luôn!”

Wendy giận dỗi bỏ lại ghế ngồi. Claus và Raphael mỉm cười lắc đầu, bước theo

“Chẳng hay Hoàng thượng đến đây có việc gì không?”

“Ta đến xem Hoàng muội của ta học hành ra sao, không được à?”

“Thần không có ý đó!”

“Nè, hai huynh đang nói xấu muội hả?” – công chúa Wendy hớp ngụm trà

“Đâu có, ai dám nói xấu Hoàng muội yêu quí của ta chứ?” – Claus ngồi xuống cạnh Wendy

“Hoàng thượng và Công chúa cứ thong thả trò chuyện, thần còn việc phải làm, xin cáo lui trước ạ.” – Raphael không ngồi, cúi đầu chào rồi quay đi mà không đợi Claus đồng ý. Thật chỉ mỗi mình chàng dám to gan đến thế thôi!

“Khoan đã, ta có chuyện cần bàn với cậu!” – Claus nói vội

“Thần nghĩ những chuyện quan trọng chúng ta đều đã bàn xong trong buổi thượng triều lúc sáng rồi. Giờ thần phải xem xét lại các kết giới quanh Hoàng cung, chừng nào xong thần sẽ đến tìm ngài ạ. Xin phép.”

“Cậu…!”

“Hoàng huynh à, nếu huynh có chuyện cần làm thì cứ đi, Raphael cũng đi rồi, muội uống xong tách trà sẽ về phòng nghỉ ngơi.”

“Vậy ta đi trước đây.”

Claus nói rồi vội đi nhanh theo Raphael. Wendy mỉm cười đưa tay chào. Khi Claus đã khuất bóng, cô nhìn xuống tách trà buồn bã.

“Mệt hai huynh thật. Có gì thì cứ nói ra. Làm thế chỉ khiến người bên cạnh phát cáu!”
.
.
.
Bước nhanh qua các dãy hành lang dài được trang trí với những hoa văn tinh xảo trên tường, Raphael cũng chẳng xác định được chính xác mình sẽ đi đâu. Kiểm tra kết giới à? Mấy cái đó do chàng lập ra, nó có hư hỏng gì thì chỉ cần ngồi nhà uống trà chàng cũng đủ biết! Chàng chỉ cố tìm ra một cái cớ để có thể tránh mặt ngài ấy. Dạo này chàng làm việc suốt từ sáng đến khuya cũng chỉ để mình không có thời gian nghĩ đến Claus.

Các cung nữ đỏ mặt cúi chào khi chàng đi ngang. Có lẽ chàng nên về phòng mình sẽ yên tĩnh hơn. Thật chàng chỉ muốn về phủ Đại tư tế, thế thì sẽ ít gặp Claus hơn, nhưng ngày nào chàng cũng phải ở trong cung đến tối. Đó là công việc mà.

Chàng có một phủ nhỏ ở phía Tây hoàng cung. Đó là nơi ở của Đại tư tế các đời để phòng khi có việc không về Đại tư tế phủ được. Chàng thích yên tĩnh nên ngoài những lính canh ngoài cổng, trong phủ chỉ có vài cung nữ lo việc dọn dẹp. Và nếu không được phép của chàng, không ai được bước chân đến gần thư phòng hay phòng ngủ.

“Raphael, ta biết cậu đang ở trong đó, mở cửa ra!” – Hoàng đế Claus gõ cửa. Thư phòng cách khá xa cổng phủ nên chàng không nghe được thông báo Hoàng thượng đến. Và chắc cũng do Claus không cho bọn lính canh vào báo trước.

“Xin hỏi Hoàng thượng tìm thần có việc gì?” – Raphael mở cửa

“Đã nói khi không có ai cứ gọi ta là Claus như trước đây!”

“Vậy đâu được ạ. Ngài là vua một nước, thần là thần tử, đâu dám gọi thẳng tên ngài.”

“Cậu…! Thôi được, nhưng cậu để ta đứng ngoài cửa thế này à?”

“Xin thứ lỗi, nhưng thần hơi mệt, khi khác thần sẽ đến xin tội ạ.”

Raphael định đóng cửa nhưng Claus chặn lại. Ngài nắm tay chàng kéo đi.

“Hoàng thượng xin buông tay, để người khác thấy thì không hay lắm đâu ạ.”

“Đâu kẻ nào dám đến gần đây khi chưa được cậu đồng ý, phải không nào?” – Claus nhếch mép cười

“Ngài…! Buông thần ra!”

Chàng vùng vẫy nhưng vô ích, nếu không dùng đến pháp thuật thì Claus mạnh hơn chàng. Vị hoàng đế trẻ mở cửa, đẩy Raphael vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

“Thật ra ngài muốn gì?”

“Cái đó ta hỏi cậu mới đúng, sao gần đây cậu cứ tìm cớ tránh mặt ta?”

“Không có!”

“Cậu có!”

“Khôn---”

Claus nổi giận, ngài kéo Raphael lại, hôn chàng. Raphael đẩy Claus ra.

“Xin ngài đừng làm thế nữa!”

“Cậu lấy quyền gì? Đừng quên cậu thuộc về ta!” – nhấc bổng Raphael lên, ngài để cậu xuống giường, giữ chặt cậu – “Xem ra ta cần phải nhắc cho cậu nhớ điều đó.”

Ngài cởi áo chàng ra, cắn nhẹ vai chàng.

“Xin ngài…! Giờ ngài đã có Rapunzel rồi, tôi với muội ấy cũng không còn giống nhau như lúc nhỏ nữa. Ngài đâu cần làm thế với tôi!”

Claus dừng lại, nhìn thẳng vào mắt chàng

“Cậu quên những gì ta đã nói sau hôn lễ 5 năm trước rồi à? Vậy để ta nhắc lại. Quả thật càng lớn 2 người càng có những khác biệt, nhưng dù sao cũng khá giống nhau. Đúng! Cậu không phải là thế thân của Rapunzel nữa, mà là vật-sở-hữu-của-ta. Nhớ cho kỹ, dù có luân hồi bao nhiêu kiếp đi chăng nữa cậu cũng thuộc về ta, mãi mãi thuộc về ta!”

“Dừng … Ahh!”
.
.
.
Vì sao chỉ có thể thốt lên những lời cay đắng? Vì sao không thể thành thật với trái tim mình? Những kẻ đang yêu vẫn mãi lạc lối trong mê cung của những định kiến và những do dự trong lòng. Tình yêu không thể truyền tải đến đối phương, lằn ranh tuy nhỏ nhưng chẳng thể bước qua.

Đôi khi trong tình yêu, người ta cần sự can đảm để vượt qua những giới hạn…
==========


“Hoàng huynh!” – công chúa đến bên bàn, giành cây bút lông ngỗng Claus đang viết, để nó vào lọ mực – “Nghỉ tay chút đi, ăn thử món bánh muội mới làm nè.”

“Ta đang phê tấu chương, muội để đó đi, lát ta ăn.”

“Không được! Huynh phải ăn ngay. Tấu chương có phê đến sáng mai cũng không xong, nhưng bánh muội làm để tới chiều là hư luôn rồi! Đi mà, Hoàng huynh!”

“Thôi được thôi được, sợ muội luôn. Ra hoa viên đi.”

“Hoan hô Hoàng huynh!”

Công chúa chống hai tay lên bàn, cười tươi

“Sao? Ngon không?”

“Ngon.”

“Huynh khen sao thấy chẳng thật tâm tí nào.”

“Ta nói thật mà. Có điều, muội cũng biết ta không thích bạc hà lắm mà?”

“Ủa? Muội nhớ để mùi dâu mà? Rồi, chắc muội lấy nhầm cái định đem cho Raphael!”

“Muội thật là!”

Claus cằn nhằn. Ngài có vẻ không vui lắm. Tuy biết Wendy chỉ xem Raphael như anh trai, nhưng sự thân thiết và quan tâm của Wendy dành cho cậu ấy đôi khi khiến ngài thấy khó chịu. Như hôm qua khi ngài đến lúc Raphael đang dạy Wendy pháp thuật, thấy Wendy nắm tay Raphael ra vẻ nhõng nhẽo ngài thấy như lửa đốt trong lòng, mặc dù Wendy cũng hay làm thế với ngài. Nói thật, nếu Wendy không phải đứa em cưng duy nhất của ngài thì ngài đã không do dự mà tống Wendy đến một nơi nào đó xa hẳn Raphael!

“Mà này, muội cũng lớn rồi. Đừng có tối ngày đến tìm Raphael thế, mọi người sẽ dị nghị đấy!”

“Kệ họ.”

“Muội là công chúa đấy. Cứ ăn nói thế coi chừng chả ai thèm lấy.”

“Hehe, không ai lấy thì huynh nuôi muội. Đừng nói Hoàng huynh đường đường là vua một nước mà không lo nổi cho em gái mình nhe!”

“Cô nương đi mà kiếm chồng lo cho, đừng bắt ông anh này chịu khổ mãi thế chứ!” – Claus trêu

“Tại huynh nói đó nghen.”

“Hả?”

“À, không có gì, thôi huynh làm gì cứ làm đi, không phiền huynh nữa. Muội đem bánh đến cho Raphael đây!”

Công chúa bước đi, mỉm cười. Thật ra nàng cố tình đem nhầm bánh để nhắc đến Raphael. Hoàng huynh à, huynh đừng có hối hận nhé!

=========
“Hay lắm!” – Raphael đứng tựa cửa vỗ tay. Công chúa Wendy vừa khảy xong một khúc đàn.

“Cũng đâu hay bằng huynh đâu.”

“Đâu có, muội giỏi lắm, tiến bộ rất nhiều. Mà sao muội đến sớm thế? Vẫn chưa đến giờ mà?”

“Muội cũng đâu có việc gì làm, sớm hay muộn cũng thế thôi. À, hôm nay muội không muốn học văn, hay ta học pháp thuật đi?”

“Không được, muội lúc nào cũng đòi học pháp thuật. Muội là công chúa, ít nhất hãy giỏi cầm kỳ thi hoạ trước đã!”

“Muội không thích. Mà thôi, không học pháp thuật cũng được, nhưng huynh đến sân luyên pháp thuật với muội chút được không? Muội có chuyện cần nói với huynh, ở đó không sợ bị ai nghe lén, và cũng yên tĩnh hơn.”

“Cũng được, nhưng chuyện gì ghê thế?”

“Đến đó đi muội sẽ nói!”
Wendy bước đi trước. Raphael theo sau, lòng đầy thắc mắc. Công chúa Wendy càng lớn càng xinh đẹp, nhưng cũng rất khó hiểu. Đôi khi chàng thấy công chúa thở dài như đang bận tâm một việc gì. Chàng yêu công chúa như yêu em gái ruột của mình. Và đương nhiên chẳng ông anh nào lại dửng dưng khi thấy em gái mình phiền muộn lo âu.

“Thật ra muội muốn nói chuyện gì?” – Raphael ngồi đối diện Wendy

“Chúng ta kết hôn nhé?” – Wendy mỉm cười

“Hả?!” – chàng trố mắt nhìn công chúa, ngạc nhiên không thể tả

“Gì mà phản ứng ghê thế?”

“Không ghê sao được, đừng có đùa kiểu này chứ!”

“Ai nói muội đùa?”

“Wendy?”

“Muội biết chuyện giữa huynh và Hoàng huynh.” – công chúa thở dài

“Chuyện…chuyện gì chứ?”

“Huynh không cần giấu. Bảy năm trước muội đã thấy Hoàng huynh hôn huynh ở cánh đồng bồ công anh. Sau đó lúc đến tìm hai huynh, muội lại tình cờ thấy hai người đang … Huynh yên tâm, chuyện này chỉ có mình muội biết.”

“Thật ra muội muốn nói gì?”

“Huynh biết đó, muội là Công chúa, tuy Hoàng huynh nói sẽ cho muội tự chọn phò mã, nhưng nếu một ngày nào đó vì lợi ích quốc gia, có muốn hay không Hoàng huynh cũng phải gã muội cho một Hoàng tử nào đấy. Muội đã có người mình yêu nên không muốn chuyện đó xảy ra!”

“Muội nói người muội yêu? Vậy sao không chọn người đó làm phò mã? Nếu là vấn đề về thân phận thì huynh sẽ tìm cách giúp muội.”

“Người đó không yêu muội. Mà muội cũng đâu cần huynh thật sự làm chồng, chúng ta chỉ trên danh nghĩa là được rồi!”

“Thế đâu có được!”

“Huynh yêu Hoàng huynh của muội?”

“Hả?”

“Tuy Hoàng huynh chỉ xem huynh là thế thân của Hoàng hậu, nhưng huynh thì yêu huynh ấy. Muội nói đúng chứ?”

“Thôi được, huynh cũng không cần giấu muội nữa. Đúng, huynh yêu Hoàng thượng. Muội thấy huynh kinh tởm lắm phải không?”

“Không hề. Tình yêu không có gì đáng ghê tởm cả. Chỉ cần huynh yêu một người, dù đơn phương thì đó cũng là tình cảm đẹp nhất thế gian. Muội dám chắc huynh định cả đời này không lấy vợ, đúng chứ?”

“Uhm”

“Vậy không được đâu. Huynh là con trai duy nhất của Đại học sĩ, muốn hay không sớm muộn huynh cũng phải lập gia thất, lúc đó huynh sẽ làm “cô dâu” phải đau khổ. Vậy chi bằng muội và huynh lấy nhau, chúng ta đều có người mình yêu trong lòng nên dễ thoả thuận hơn. Muội không muốn sao này phải lấy một gã xa lạ nào đó.”

“Không được. Nếu người muội yêu cũng yêu muội thì sao? Hoặc sau này muội yêu một người nào đó khác? Tuy chỉ trên danh nghĩa nhưng nếu thành vợ chồng, muội không thể quay lại được đâu.”

“Chuyện người đó yêu muội thì không có rồi, muội biết rõ người đó yêu ai mà. Còn yêu người khác hả? Muội hỏi huynh, huynh có yêu được người nào khác ngoài Hoàng huynh của muội không?”

“Huynh…”

“Không được chứ gì? Muội yêu người đó cũng không kém gì huynh yêu Hoàng huynh đâu.”

“Nhưng…”

“Huynh đang lo vì Hoàng huynh nói sẽ không tha cho bất kỳ ai dám chạm vào huynh chứ gì? Yên tâm đi, chả nhẽ huynh ấy ra tay với cả đứa em duy nhất của mình?”

“Huynh vẫn thấy chuyện này không hay cho lắm.”

“Có sao đâu. À, trước mặt mọi người chúng ta phải càng tình cảm càng tốt, muội muốn người muội yêu phải có chút luyến tiếc trước “hạnh phúc” của chúng ta.”
“…” - luyến tiếc? Liệu Claus có thấy luyến tiếc khi thấy chàng hạnh phúc bên người con gái khác không?

“Mà huynh cũng đâu muốn Hoàng huynh biết được tình cảm của huynh?”

“…”

“Im lặng là đồng ý rồi nhé?”

“Huynh…”

“Được rồi, lát muội sẽ đến nói với Hoàng huynh. Thôi muội về phòng đây, hôm nay nghỉ một buổi hen?”

“Tuỳ muội.”

Raphael thở dài. Công chúa thì mỉm cười bỏ đi, ra vẻ hài lòng lắm.
Vậy ra Wendy cũng yêu đơn phương một người... Là ai vậy nhỉ?
Nhưng thôi kệ, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là sao Raphael lại đồng ý?

Có lẽ chàng thấy tội lỗi. Việc chàng với Claus chẳng khác nào đang phản bội lại em mình. Thật ra trước khi Rapunzel trở về, lòng chàng luôn đầy mâu thuẫn. Chàng muốn nhanh chóng tìm ra Rapunzel, đứa em gái chàng yêu thương hết mực, nhưng lại sợ nếu tìm được, chàng sẽ mất đi vị trí bên cạnh Claus. Chàng ghét phải làm “thế thân”, nhưng nếu không có lý do đó, chàng đã không thể ở cạnh ngài. Giờ đây chàng muốn giải thoát, càng ở gần Claus chàng lại càng khao khát nhiều hơn, chàng muốn Claus hôn chàng không phải vì chàng giống Rapunzel!

Lựa chọn của chàng liệu có sai lầm?

Tài Sản của Bạch hồ
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Bạch hồ

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Sun Sep 30, 2012 8:37 pm
win some lose some
[ST] The secret - Page 2 Bgavat18
[ST] The secret - Page 2 Bgavat10[ST] The secret - Page 2 Bgavat12[ST] The secret - Page 2 Bgavat13
[ST] The secret - Page 2 Bgavat15Bạch hồ[ST] The secret - Page 2 Bgavat17
[ST] The secret - Page 2 Bgavat19[ST] The secret - Page 2 Bgavat21[ST] The secret - Page 2 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Bạch hồ – [Học sinh]
Học sinh
Hiện Đang:
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

Vật phẩm cá nhân
Pet:
Profile Bạch hồ
Posts : 62
Cent : 450483
Thanks : 211
Birthday : 19/08/1988
Age : 35
Châm Ngôn : win some lose some

[ST] The secret - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [ST] The secret

Tiêu đề: [ST] The secret

Chap 33

*Cốc cốc cốc*

“Muội vào được không?”

“Vào đi!” – Claus để quyển sách đang đọc dỡ xuống bàn – “Sao? Hoàng muội yêu quí của ta lại có chuyện gì nữa à?”

“Không có gì không đến tìm Hoàng huynh được à?”

“Muội biết ta không có ý đó mà!”

“Đùa với huynh thôi. Muội muốn hỏi Hoàng huynh, huynh nói cho muội tự chọn phò mã là thật chứ?”

“Đương nhiên. Sao? Vương tôn công tử nhà nào xui xẻo lọt vào mắt xanh của muội đây?”

“Hoàng huynh!”

“Haha, xin lỗi.”

“Muội nghiêm túc đó.”

“Được rồi, nói đi, công tử của đại quan nào? Ta sẽ ban hôn cho.”

“Huynh hứa chắc nhé.”

“Ta có gạt muội bao giờ chưa?”

“Chưa.” – công chúa mỉm cười – “Vậy huynh thấy Công tử của Đại học sĩ Stanley - Đại tư tế Raphael thế nào?”

“Không được!” – Claus vuột miệng trước khi kịp suy nghĩ, ngài như không tin nổi vào tai mình, suýt đánh rơi quyển sách trên bàn xuống sàn

“Sao không? Đừng nói huynh chê huynh ấy không xứng nhé?”

“Đương nhiên không phải. Nhưng muội nói thật không vậy, đừng đùa thế chứ?”

“Muội nói thật. Hay có lý do gì đó khiến huynh không muốn muội lấy Raphael?” – công chúa nhếch mép

“Không, chỉ là … Raphael là bạn thân từ bé của ta, ta không muốn ép buộc cậu ấy.”

Thôi nào Hoàng huynh, thành thật chút đi. Cứ nói thẳng ra là huynh yêu Raphael và không muốn nhường muội. Thế thì muội sẽ buông tay.

“Nói thế nếu Raphael đồng ý, huynh sẽ không phản đối?”

“Ơ…ừ!”

“Vậy huynh gọi huynh ấy đến đi.”

“Để chút cũng được mà, lát ta sẽ đích thân đi hỏi.”

“Gọi huynh ấy đến giờ cũng được mà. Sheila!” – Wendy gọi cung nữ theo hầu mình đang đứng bên ngoài – “Ngươi gọi Đại tư tế đến đây giúp ta, bảo là Hoàng thượng có việc cần bàn.”

Cung nữ cúi đầu lễ phép rồi nhanh chóng bước đi. Công chúa mỉm cười hài lòng. Huynh muốn gặp riêng để bảo huynh ấy từ chối chứ gì? Nhưng vô ích thôi, Hoàng huynh yêu dấu ạ, dù sao Raphael cũng đã đồng ý với muội rồi! Huynh nhường quyết định cho Raphael nghĩa là huynh đã chấp nhận thua muội, đừng có trách muội, muội đã cho huynh cơ hội rồi!

Claus chờ Raphael đến mà lòng dạ bồn chồn. Ngài luôn cẩn thận không để bất cứ ai có khả năng cướp mất Raphael của ngài ở bên cạnh, nhưng ngài lại đánh giá quá thấp mối nguy hiểm đến từ phía cô em gái cưng của mình. Raphael sẽ đồng ý hôn sự? Không, chắc chắn không!

Sao ngài lại dám đoan chắc thế, Hoàng thượng đáng kính?

“Đại tư tế đến.”

Raphael bước vào sau tiếng hô của lính canh ngoài cửa, cúi đầu

“Tham kiến Hoàng thượng, Công chúa. Chẳng hay Hoàng thượng gọi thần đến có chuyện gì?”

“Không cần khách sáo, ngồi đi.”

Từ tốn ngồi xuống, Raphael ra vẻ như không biết chuyện gì, dù chàng đã đoán ra ngay khi thấy công chúa ngồi đó.

“Xin hỏi là chuyện gì ạ?”

“Wendy muốn chọn cậu làm phò mã. Ta không muốn ép buộc cậu nên hỏi ý cậu trước, nếu cậu từ chối cũng không sa---”

“Thần đồng ý!”

“Hả?”

Im lặng đến lạnh người. Chỉ mấy giây trôi qua mà dài như hàng bao thế kỷ

“Cậu có thể từ từ suy nghĩ, không cần trả lời vội thế đâu.”

“Hoàng huynh à, huynh nói cứ như không muốn Raphael cưới muội vậy!”

“Đâu…đâu có.”

“Công chúa xinh đẹp giỏi giang, thần thấy mình không cần phải suy nghĩ nữa. Thần chấp nhận hôn sự.”

“Cậu…!”

“Vậy là quyết định rồi nhé. Hoàng huynh ra thánh chỉ ban hôn cho muội đi.”

“Ờ…được. Vậy ba tháng sau hôn lễ sẽ được cử hành.”

“Sao lâu vậy? Hồi đó hôn lễ của huynh chỉ chuẩn bị trong vòng một tháng thôi mà.”

“Muội là em gái duy nhất của ta, hôn lễ đâu thể qua loa được.”

“Tuỳ huynh vậy. Thôi muội về phòng đây.”

Công chúa đứng dậy bước đi. Huynh muốn kéo dài thời gian chứ gì? Huynh không làm được gì nữa đâu. Người mà huynh yêu thương nhất đã là của muội.

“Thần còn chuyện cần làm, xin phép cáo lui.”

“Khoan, ta có chuyện cần nói với cậu.”

“Khi khác ạ, thần đã hứa hôm nay sẽ về uống trà chiều với mẫu thân.”

Raphael bỏ đi. Thật ra chàng hy vọng điều gì? Chàng chấp nhận hôn sự chỉ vì mong Claus sẽ phản đối? Không, Claus không đời nào làm thế đâu! Chàng chẳng là gì cả trong lòng ngài, hơn ai hết chàng hiểu rõ điều đó.

Có cái gì đó cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng, ép chặt lòng ngực muốn nổ tung. Tim đau quặn thắt.

==========
*Cốc cốc cốc*

“Anh có đó không, Raphael?”

“Hoàng hậu?” – Raphael vội ra mở cửa – “Sao muội lại ở đây?”

“Em về thăm nhà không được sao? Anh cũng đừng gọi em là Hoàng hậu, ở đây đâu có ai đâu.” – Rapunzel ngồi xuống, rót tách trà.

“Ừ, nhưng huynh đã nói với muội rồi, phải xưng hô “huynh - muội”, dù sao muội cũng đã là Hoàng hậu, không thể cứ gọi anh gọi em như lúc nhỏ.”

“Xin lỗi, muội quên.” – Rapunzel hớp một ngụm nhỏ rồi đặt tách trà xuống – “À, muội nghe nói lúc trưa huynh đã đồng ý hôn sự với công chúa Wendy?”

“Ừ, chắc mai Hoàng thượng sẽ ra thánh chỉ ban hôn. Đừng nói vì chuyện này mà muội về đây đấy nhé?”

“Cũng gần như vậy. Mà huynh có thật lòng chấp nhận hôn ước không?”

“Đương nhiên.”

“Nhưng chẳng phải huynh…”

“Sao?”

“À không. Nếu huynh đã nói thế muội cũng chẳng biết gì hơn. Mà huynh thật không hối hận chứ?”

“Không.”

“Chắc chứ?”

“Chắc.”

“Huynh sẽ hạnh phúc, phải không?”

“Muội làm huynh nhớ đến những câu huynh hỏi trước hôn lễ của muội.”

“Chúng ta là anh em sinh đôi mà.”

“Cũng đúng.”

“Thôi, không làm phiền huynh nữa, muội về phòng nghỉ đây.”

“Ngủ ngon.”

Raphael hôn nhẹ lên trán Rapunzel. Nàng cười, đột nhiên nhớ đến những cái hôn Wild đã dành cho mình. Chuyện cũng đã năm năm…

Raphael à, huynh biết tình cảm muội dành cho Wild, chẳng lẽ huynh lại nghĩ muội không biết gì về tình cảm huynh dành cho Claus ư? Từ khi sinh ra giữa chúng ta đã có một sợi dây vô hình kết chặt. Muội có thể cảm nhận rõ những rung động trong lòng huynh như thể đó chính là của mình. Cũng vì thế mà muội luôn nghĩ mình yêu Claus, cho đến trước khi gặp Wild. Sao huynh lại đồng ý làm phò mã? Vì huynh muốn trốn tránh tình cảm đó chăng? Xin lỗi vì muội đã làm huynh phải khổ, nếu lúc đó muội không trở lại có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nhưng muội không thể bỏ mặc huynh và cha mẹ được. Raphael ơi muội phải làm sao huynh mới có thể hạnh phúc?

==========

Tối đó có bốn kẻ thức làm bạn với trăng sao.

Mặt trăng lại bị nhoè.

Tài Sản của Bạch hồ
Vật phẩm cá nhân
Pet:

Chữ ký của Bạch hồ

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

[ST] The secret - Page 2 Bgavat18
[ST] The secret - Page 2 Bgavat10[ST] The secret - Page 2 Bgavat12[ST] The secret - Page 2 Bgavat13
[ST] The secret - Page 2 Bgavat15[ST] The secret - Page 2 Bgavat17
[ST] The secret - Page 2 Bgavat19[ST] The secret - Page 2 Bgavat21[ST] The secret - Page 2 Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Sponsored content – []
Hiện Đang:
Profile Sponsored content

[ST] The secret - Page 2 Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: [ST] The secret

Tiêu đề: [ST] The secret

Tài Sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

[ST] The secret

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (Sưu Tầm). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.* Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan.
* Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui.
* Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.
Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SSU Cần Thơ :: Khu vườn truyện :: Longfic-

Skin Rip By ZickyBraak™
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất