63.

Tối hôm đó, có vẻ như sợ nếu ở nhà thì bác Hiền sẽ kể hết chuyện xưa tích cũ của mình, Vĩ Lạc chở Phong Nghi đi chơi.

- Có bắp nướng kìa, muốn ăn không?

- Nếu cậu trả tiền thì OK thôi.

- Hừ.

Nó dừng xe cho Phong Nghi xuống mua bắp. Chỉ ngửi mùi bắp nướng thơm phức là đã đủ thấy đói bụng.

- Ăn ở đây luôn đi.

Đoạn đường này chạy dọc theo bờ biển, đứng ở trên nhìn xuống, sóng biển rì rào vỗ vào mỏm đá, mặt biển loang loáng ánh sáng của hải đăng thỉnh thoảng lướt qua, lại có gió biển thổi mát rượi. Chẳng thế mà nơi đây trở thành địa điểm lý tưởng cho các cặp tình nhân hẹn hò.

Vừa ăn, Phong Nghi vừa đem những chuyện bác Hiền kể ra trêu Vĩ Lạc. Tức thì tức thiệt, nhưng vì đó đều là sự thật nên nó không cách nào cãi lại ông cụ non, đành tìm cách chống chế:

- Lúc trẻ con ai mà chẳng vậy chứ? Mày thì hơn gì tao mà cười?

- Xì , tôi đâu có hay khóc nhè, cũng đâu ăn uống chậm chạp như ai kia!

- Mày...

- He he, cứng họng rồi hả? – Hắn cười, tiếp tục gặm bắp. Không vui sao được, bình thường cãi nhau với Vĩ Lạc hắn toàn thua, hiếm khi chiếm được thế thượng phong thế này, ngu gì không tận hưởng.

Xử lý xong hai trái bắp, Vĩ Lạc chở hắn đi vòng quanh thành phố. Vũng Tàu về đêm dường như không ngủ, đường phố vẫn tấp nập người và xe, các cửa hiệu đèn sáng trưng, nhộn nhịp mua bán. Nhưng với một kẻ không ưa sự ồn ào như Phong Nghi, tất cả những sự náo nhiệt đó chỉ làm hắn thêm nhức đầu.

- Vĩ Lạc, đi chỗ khác đi!

- Sao thế? Phố đêm vui lắm mà?

- Nhưng tôi không thích!

- Được rồi, được rồi!

Ra khỏi khu trung tâm, mọi thứ lắng dần, tiếng ồn ã cũng bớt hẳn. Vĩ Lạc chạy xe chậm lại, hít thở thật sâu từng ngụm không khí đẫm sương. Nó mỉm cười vu vơ.

- Cậu cười gì vậy? - Phong Nghi đập vai nó hỏi.

- Cười gì đâu!

- Xạo, tôi vừa nghe tiếng cậu cười mà.

- Cười vì cái bệnh sợ tiếng ồn của mày, được chưa?

- Không phải sợ mà là không thích! - Phong Nghi cãi – Tôi không nói chuyện với cậu nữa!

- Thôi được rồi, tại có mày đi chung nên tao thấy vui, vừa lòng chưa? Năm ngoái tao đi có một mình, chán chết!

- Năm ngoái? Còn mấy năm trước nữa thì sao?

- Ờ... – Vĩ Lạc thoáng ngập ngừng – Tao đi với anh Khanh.

- Xin lỗi - Phong Nghi biết mình vừa vô tình chạm vào vết thương của Vĩ Lạc.

- Không sao – Vĩ Lạc cười nhẹ - Có chuyện này hôm đi Nha Trang tao định hỏi mà quên mất. Sao mày biết anh Khanh?

- À, nhỏ Hạ nói.

- Con nhỏ nhiều chuyện. – Vĩ Lạc lầm bầm.

~~~~~~~~~~~~~~

Gần mười một giờ cả hai về tới nhà thấy đèn vẫn sáng. Bác Hiền đang ngồi trong phòng khách, trên bàn có một chiếc khăn len đan dang dở. Chắc bác chờ tụi nó.

- Sao bác không ngủ trước đi ạ? – Vĩ Lạc dắt xe vào nhà, đóng cửa. Bác Hiền cười:

- Bác ngủ rồi ai mở cửa cho tụi con vô.

- Tụi con phiền bác quá! Phong Nghi, đi đánh răng.

- Bàn chải đâu?

Vĩ Lạc lấy trong ba lô hai cái bàn chải mới. Nó đưa một cái cho Phong Nghi rồi lôi hắn vào nhà tắm.

Lúc trở ra, bác Hiền cười nói:

- Bác dọn chỗ ngủ trên gác rồi, hai đứa chịu khó ngủ chung nhé, bác không biết Vĩ Lạc dẫn bạn theo nên không chuẩn bị phòng kịp. (kệ tụi nó, ngủ chung mới dzui chớ).

- Không được, cháu... ưm... – Chưa kịp nói hai tiếng “phản đối” Phong Nghi đã bị Vĩ Lạc nhanh tay bịt miệng. Nó cười gian xảo:

- Dạ được, cảm ơn bác. Xin phép bác tụi cháu đi ngủ. – nó quay qua ghé tai Phong Nghi nói nhỏ - Nói trước, tao có thói quen ôm gối khi ngủ đấy.

- Ưm... ưm...

Nói xong, mặc Phong Nghi vùng vẫy, Vĩ Lạc vẫn kéo hắn lên gác. Gác khá rộng, có một cái bàn, một cái tủ gỗ nhỏ. Dưới sàn lót gỗ đã trải sẵn một tấm nệm, trên đó có hai cái gối và một cái chăn. Đến lúc này Vĩ Lạc mới chịu bỏ tay ra khỏi miệng hắn. Hắn nhìn Vĩ Lạc, gằn từng tiếng một cách tức giận:

- Tôi – không – muốn – ngủ - chung – với – cậu!

- Không muốn cũng không được, mày không ngủ ở đây cũng đâu có chỗ nào khác. Ở đây ban đêm thường lạnh lắm đó.

- Hừ - Phong Nghi có vẻ khó xử - Nhưng...

- Thôi không nhưng nhị gì hết!- Vĩ Lạc cởi áo khoác rồi nằm xuống nệm – Yên tâm , tao hứa không làm gì mày đâu. Ngủ đi, mai dậy sớm tao dẫn mày ra biển xem mặt trời mọc.

Thấy Vĩ Lạc chui vào chăn và nhắm mắt, hắn chỉ còn biết thở dài: “Đành vậy!” rồi với tay tắt đèn. Một ngày mệt mỏi nên giấc ngủ ập đến với hắn thật nhanh.



- Hắtxìiiiiiiiii!

Phong Nghi tỉnh dậy vì có cảm giác nhột nhột ở mũi. Quay mặt qua, hắn hết hồn vì gương mặt Vĩ Lạc gần thật là gần. Tóc cậu ta chọt chọt vào cổ, vào mặt hắn. Cậu ta khẽ cựa mình, dụi dụi đầu vào vai hắn và lại tiếp tục say ngủ. Tự dưng hắn mỉm cười. Dễ thương thật, hắn thầm nghĩ, bình thường Vĩ Lạc đâu có cái vẻ trẻ con thế này. “ Tha cho cậu cái tội lôi tôi ra tận đây” – hắn nhắm mắt lại, cảm thấy mình cần ngủ thêm một chút nữa.

~~~~~~~~~~~~~~

- Đẹp không?

Không trả lời, Phong Nghi nhìn ông mặt trời đỏ rực dần nhô lên ở nơi tiếp giáp giữa trời và biển, trông như một cái lòng đỏ trứng gà. Rực rỡ. Ấm áp.

Nothing’s gonna change my love for you
You oughta know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I’ll never ask for more than your love

Nothing’s gonna change my love for you
You oughta know by now how much I love you
The world may change my whole life through
But nothing’s gonna change my love for you

Vĩ Lạc vui miệng hát. Phong Nghi nhìn nó nhíu mày:

- Hát tiếng Anh thì hay lắm, còn học tiếng Anh thì...

- Mày nói xấu gì tao đó?

- Có gì đâu.

- ...

- Bài hát đó đừng hát tùy tiện.

- Bài hát nào?

- Bài cậu vừa hát ấy.

- Sao thế?

- Cậu nên để dành cho người cậu yêu. Giống như nụ hôn đầu đời vậy.

- Vậy à? – Vĩ Lạc cười – Nụ hôn đầu đời của tao đã dành cho một người xứng đáng, và tao tin bài hát này cũng sẽ như thế.

- ... – Không biết Phong Nghi nghĩ gì mà hắn im lặng. Vĩ Lạc lấy một cái que vạch lên cát những hình vẽ không rõ ràng, đắn đo một lúc rồi hỏi:

- Tao có thể biết về first kiss của mày không?

- Muốn tôi giết cậu hả? – Đang ngắm biển, Phong Nghi quay qua ngó Vĩ Lạc bằng ánh mắt hình viên đạn.

- Sao... à... – Vĩ Lạc chợt hiểu – Không lẽ...

Không cần nói nó cũng biết mình đoán đúng vì Phong Nghi vừa đỏ mặt. Trong lòng nó bỗng thấy vui vui. Nó khều tay Phong Nghi:

- Thì ra đó là nụ hôn đầu của mày. Xin lỗi, tao không biết. Hèn chi lúc đó mày nổi giận.

- Thôi đừng nói chuyện này nữa. – Hắn vò vò mái tóc, lộ rõ vẻ bối rối.

- Mày ngượng hả? – Vĩ Lạc châm chọc.

- Điên, tôi chỉ...

- Mắc cỡ thì nhận đại đi!

- Đúng là cậu muốn chết, tôi sẽ toại nguyện cho!

Hắn đứng dậy và Vĩ Lạc bị rượt chạy té khói. Mặt trời lên thật nhanh, không gian bỗng chốc ngập đầy nắng. Ấm áp và hạnh phúc là tất cả những gì Vĩ Lạc cảm nhận được vào lúc này. Nó ước gì thời gian đứng lại, để nó được mãi cạnh bên người nó yêu... Nó ngốc lắm phải không?