SSU Cần Thơ
Chào mừng đã đến với Cầu Vồng. Hãy đăng nhập để có thể xem được những bài viết của Cầu Vồng :) Đăng kí nào
SSU Cần Thơ
Chào mừng đã đến với Cầu Vồng. Hãy đăng nhập để có thể xem được những bài viết của Cầu Vồng :) Đăng kí nào

Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  Truy nãTruy nã  





Trang 1 trong tổng số 1 trang
FRIDAY NIGHTSXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Wed Jul 11, 2012 6:34 pm
FRIDAY NIGHTS Bgavat18
FRIDAY NIGHTS Bgavat10FRIDAY NIGHTS Bgavat12FRIDAY NIGHTS Bgavat13
FRIDAY NIGHTS Bgavat15KakabiFRIDAY NIGHTS Bgavat17
FRIDAY NIGHTS Bgavat19FRIDAY NIGHTS Bgavat21FRIDAY NIGHTS Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Kakabi [Giáo Viên]
Giáo Viên
Hiện Đang:
Posts : 169
Cent : 224986
Thanks : 153
Birthday : 25/04/1990
Age : 34
Đến từ : Cần Thơ city
Profile Kakabi
Posts : 169
Cent : 224986
Thanks : 153
Birthday : 25/04/1990
Age : 34
Đến từ : Cần Thơ city

FRIDAY NIGHTS Vide10

Bài gửiTiêu đề: FRIDAY NIGHTS

Tiêu đề: FRIDAY NIGHTS

FRIDAY NIGHTS


Writer : KRAD

Warning: Yaoi
Rating: M

1. Hà Nội về đêm, nực cười lắm - hắn nghĩ.

Sống ở đây gần hai chục năm, đã sục sạo khắp các hang cùng ngõ hẻm… hắn còn lạ gì. Khi đêm xuống, đêm thực sự - tức là từ chín, mười giờ tối trở ra – Hà Nội bắt đầu để lộ bản chất thực sự của nó.

Hắn cũng để lộ bản chất của mình.

Trút bỏ bộ đồng phục mùa đông xám xịt và cứng ngắc của một trường trung học nổi tiếng nhất nhì thành phố, hắn ôm lái con xe chế máu bốc giời và bắt đầu xả ga khắp phố phường. Ấy, đừng vội ngạc nhiên! Đó chẳng qua chỉ là một trò làm nóng máy để chuẩn bị cho một cuộc vui lớn hơn mà thôi.

Hà Nội. Mười giờ hai mươi phút tối.

Tầm này quanh Bờ Hồ bắt đầu hơi vãn vãn đi một chút. Hắn ngứa mắt nhìn những chiếc xe máy rì rì lượn vòng Bờ Hồ, trên đó là những đôi trai gái ôm nhau chặt cứng, mười thằng thì chín thằng tay đang đặt lên đùi con bé ngồi đàng sau.

“Mẹ kiếp, cứ như cave…” - hắn lẩm bẩm rủa thầm. Hắn là thế. Có thể coi chuyện qua đêm với gái là bình thường, nhưng không thể chấp nhận những hành động ưỡn ẹo chốn đông người. Ờ thì ai nhìn hắn lần đầu mà chả thấy cả một bầu trời tư cách: kính trắng nhé, áo sơmi đồng phục cắm thùng hẳn hoi, tóc chẻ ngôi hệt như con nhà lành… Nhưng này, nhìn hắn khi đã yên vị trên con xe của hắn – cái thứ phương tiện giao thông vẫn luôn được hắn “trìu mến” gọi là… con chó ghẻ ấy mà xem – tóc vuốt keo cứng ngắc, áo nào áo nấy cứ là phanh hết cả ra, phong trần đại hiệp với gió bụi đường trường. Hả? Cái gì? Mũ bảo hiểm á? Quên đi. Dở hơi à… Ai đua xe mà lại mang mũ bảo hiểm???...

À, đúng rồi.

Hôm nay là thứ sáu.

“%^*9)&#, đang ở đâu đấy??? Ồn quá… Nói to lên… À, ừ… Ai chả biết hôm nay lại show hàng. Không có cơ động đâu, chắc chắn đấy… Nghe nói chúng nó còn đang mải rình một bọn đua ôtô trên đường 5…Gì? Đua ôtô á??? Được, hôm nào máu lên thì chơi. Sợ đếch gì thằng nào con nào…”

Hắn gập máy cái ‘tạch’, không cần nhẹ tay, dẫu đó là cái điện thoại xách tay từ Nhật về, dòng máy đắt tiền, hàng độc không có cái thứ ba (cái thứ hai là của mama hắn) ở Việt Nam. Thì sao nào? Với những kẻ như hắn, tiền nào có ý nghĩa hơn một mớ giấy lộn. Những kẻ không sống trên đống tiền làm sao có tư cách xét đoán hắn??? Mà có thì cũng thế thôi. Hắn chưa bao giờ là kẻ quan tâm đến dư luận và hành xử dựa trên ánh mắt của người khác.

Khi xe hắn lượn đến khu vực đường rộng đầu phố Đinh Lễ, từ đâu mấy cái xe túa ra, chạy sát xe hắn. Hắn nhận ra những chiến hữu quen thuộc. Một thằng bạn nhuộm tóc hai màu xanh đỏ rực rỡ, ôm phía sau nó là một con bé mặc áo len hồng choé bó sát người, bất chấp thời tiết chỉ có trên dưới mười lăm độ ở Hà Nội lúc đó – gào lên với hắn :

“Sao vậy đại ca ? Không có em nào theo à ? Thế thì đua làm sao ???”

Theo lẽ thường, xe đua muốn “bốc” thì cần có hai người ngồi cho cân và “đằm” xe. Hai thằng con trai cũng được, nhưng thường thì chúng cho một con bé ôm đằng sau, vừa “đảm bảo tính thẩm mỹ, cân bằng âm dương” vừa có thể làm “chiến lợi phẩm” để trao đổi sau mỗi cuộc đua. Bình thường thì hắn cũng đâu thiếu gái để ôm eo, nhưng hôm nay không hiểu sao lại xui thế. Những đứa con gái mà hắn muốn ngồi lên xe hắn thì bận hết việc nọ đến việc kia, những đứa còn lại thì hắn không màng tới. Thà ngồi một mình còn hơn.

“Đại ca, kiếm đại một con đi. Không thì mất vui.”

Tụi đàn em của hắn lại nhắc. Chúng rì rì lượn xe đã hết một vòng quanh Bờ Hồ. Xem ra chúng nóng ruột muốn nhích ga lên lắm rồi. Hắn cảm thấy hơi nhức đầu và bắt đầu muốn bực mình.

Đoàn xe đang lướt đi, bỗng hắn đi tụt lại phía sau, rồi dừng lại và quay đầu xe một trăm tám mươi độ. Hắn đỗ lại trước vườn hoa Lý Thái Tổ, ngay trước cây cột đèn đường.

2. Hắn nhìn từ đầu đến chân con người đang đứng nép mình trong bóng tối, ngay sát cây cột.

Hắn hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra người đó là con trai.

Tên con trai ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt mở to. Hắn đã thấy nó đứng đó từ lần lượn quanh hồ đầu tiên. Suốt hơn hai tiếng đồng hồ nó vẫn đứng nguyên chỗ ấy, vẫn cái bộ dạng ngại ngùng đó, áo khoác ngoài màu xám lẫn vào bóng đêm như không muốn để ai chú ý đến mình, đầu trần tay trần trong gió lạnh. Giờ đây thì hai má nó đã đỏ ửng lên còn môi thì tím ngắt. Hắn tự hỏi điều gì đã khiến thằng thần kinh này đứng chừng ấy thời gian trong thời tiết như vậy ? Chờ đợi một ai chăng ?

Nhưng khi đứng trước mặt nó, hắn lại chẳng hỏi được câu gì. Hai người nhìn nhau trân trân mất một lúc. Rồi hắn hất đầu:

“Lên xe đi !”

Thật là một yêu cầu kỳ lạ. Hai người đã quen biết nhau hồi nào mà hắn lại nói thế. Kỳ lạ hơn nữa là thằng con trai kia chỉ mất chưa đầy chục giây do dự rồi trèo lên yên xe sau hắn. Hắn bảo nó :

“Ôm chặt vào.”

Thằng con trai lập tức làm theo lời hắn. Hắn vòng xe sang bên kia đường, nhanh chóng đưa chiếc xe đạt tới tốc độ kinh hồn. Nó rú ga rất to, phóng vụt đi, gây sự chú ý cho tất cả những người có mặt trên đường lúc đó. Chả mấy chốc hắn đã đuổi kịp đoàn xe đi trước – lúc này đã đông hơn một ít. Hắn tăng ga vượt qua lũ bạn. Chúng ồ lên ngạc nhiên rồi nhanh chóng đuổi theo hắn.

Cuộc đua chính thức bắt đầu.

Một lũ con trai con gái trên đủ các loại xe máy làm thành một đoàn nối đuôi nhau chạy quanh hồ Hoàn Kiếm. Những người đang đi trên đường không ai bảo ai đều vội vàng dạt sang phía bên phải, nhường làn đường bên trái cho đoàn đua. Hôm nay không thấy bóng dáng của cảnh sát cơ động, mà dù có đi chăng nữa chúng cũng sẽ chạy sạch trước khi những cái ôtô ì ạch đuổi đến nơi.

Tốc độ đang ngày càng tăng. Hắn cùng một tên lạ hoắc đi xe motor phân khối lớn đang dẫn đầu đoàn đua. Xe của tên kia là xe đua chuyên nghiệp, nó được thiết kế khá gọn gàng, tốc độ tối đa chắc chắn hơn đứt cái xe chế của hắn. Nhưng có sao đâu nào ! Giờ không phải là trên đường đua chuyên nghiệp, tốc độ không phải ưu tiên hàng đầu mà là cái tính lì, tính liều, coi mạng mình và mạng người đều như cỏ rác. Quanh Bờ Hồ lúc nào cũng đông người và có vô số chướng ngại vật bất ngờ, chắc chắn phải có một thần kinh thép để luôn giữ được tốc độ cao nhất và xử lý mọi tình huống có thể xảy ra.

Hắn nghe gió lướt qua tai ào ào, trong đầu hắn giờ chỉ bập bùng giữa tiếng động cơ và tiếng người loạn xạ bên ngoài. Điều làm hắn ngạc nhiên hơn cả là sự bình tĩnh đến kỳ lạ của người ngồi đằng sau hắn. Vòng tay ôm ngang bụng hắn vẫn như lúc đầu, nghĩa là không siết chặt hơn chút nào ngay cả khi hắn tăng ga, chỉ trừ lúc vòng qua khúc cua hay lúc hắn bày trò bốc đầu xe. Những đứa từng ngồi sau xe hắn từ trước đến nay chưa có ai là không hét lên khi hắn tăng tốc hoặc bốc đầu. Nhưng thằng con trai này thì im lặng trong suốt quãng đường. Hắn không rõ có phải nó đã mím chặt môi lại vì quá kinh hãi không, nhưng tiếng tim đập áp sát sau lưng hắn vẫn rất bình tĩnh.

Đến đoạn hơi đông người, chủ yếu là những kẻ hiếu kỳ đã tụ tập lại thành tốp đứng cả dưới lòng đường để nhìn đoàn xe chạy qua, hắn và tên đi xe motor kia dĩ nhiên phải giảm tốc độ đi một chút. Nhưng kinh nghiệm đua ở chỗ đông người và thần kinh phản xạ nhạy bén đã giúp hắn, hắn dễ dàng kiếm được những khoảng trống để lách ra khỏi tốp người. Ra được đường thoáng, hắn nhanh chóng nhấn ga vọt lên, bỏ xa đối thủ. Loáng thoáng trong gió có tiếng vỗ tay và cổ vũ của những kẻ hiếu kỳ kia.

Đoàn đua giờ đã đông hơn nhiều, chừng ba chục xe, cả bọn đú bẩn chạy theo sau ngửi khói. Hắn đã thấy hơi chán chán. Đúng lúc ấy thì nhác thấy bóng dáng xe ôtô của công an đi tuần tra, hắn không thèm quay đầu lại bảo bọn bạn, nhanh chóng tách khỏi đoàn xe rồi rẽ về đường Tràng Thi. Như trước kia thì đích cuối của hắn sẽ là vũ trường New Century lắm tai nhiều tiếng cơ đấy, nhưng giờ thì nó đã thành Old Century mất rồi. Đi một lúc, bỗng hắn nhớ ra người vẫn ngồi im lặng sau lưng mình nãy giờ. Hắn kiếm một chỗ vắng tấp vào lề đường, quay lại hỏi nó :

“Định tới chỗ nào đây?”

3. Cậu con trai chớp chớp mắt, tay vẫn ôm hắn không rời, một lúc sau mới buông giọng nói nhẹ như tiếng gió thoảng :

“Chỗ nào cũng được.”

Giọng Hà Nội không thể lẫn đi đâu. Khuôn mặt sáng lên dưới ánh đèn đường, trong vắt đến khó hiểu, dường như hơi bất cần và cố gắng che giấu tất cả cảm xúc.

“Xuống đi, tôi phải về nhà.” - hắn lạnh băng.

Cậu con trai hơi ngập ngừng, ánh mắt long lanh nhìn hắn.

“Sao lại vậy? Không phải anh… anh… ‘mua’ tôi à?”

Tiếng “mua” thoát ra nhẹ bẫng, nghe chỉ như tiếng giọt mưa rơi xuống cỏ. May mà xung quanh khá yên tĩnh nên hắn cũng nghe được tiếng đó. Dẫu sao hắn cũng không ngu tới mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Loại này hắn cũng nghe nói và gặp qua vài lần rồi, chỉ có là chưa gặp trực tiếp thôi. Hắn buột miệng :

“Điếm à?”

Cậu con trai rõ ràng là bị shock mạnh khi nghe thấy từ đó. Mặt cậu đỏ bừng lên, cậu lúng túng rồi buông hắn ra, trèo xuống khỏi xe. Cậu lí nhí: “Xin lỗi.” rồi bỏ đi rất nhanh theo hướng ngược lại.

Hắn hơi bất ngờ trước phản ứng của nó. Trong đầu hắn vụt xuất hiện một ý nghĩ: “Không phải dân chuyên nghiệp rồi?!”, và hắn nhanh chóng đuổi theo cậu ta. Hắn nhắc lại câu nói đầu tiên:

“Lên xe đi.”

Cậu con trai nhìn hắn ngờ vực. Dường như trong cậu đang có một sự đấu tranh dữ dội giữa mục đích và sĩ diện. Cậu lắc đầu :

“Không.”

“$^*)$&!!!” - hắn ngửa đầu ra phía sau, cười theo cái kiểu “thật bó tay”, sau đó bất ngờ túm lấy tay tên con trai – “Bao nhiêu tiền ? Cả đêm.”

Mặt cậu tái đi, muốn rút tay ra nhưng hắn vẫn cứ giữ chặt lấy. Hồi lâu cậu mới dám mở miệng:

“…Hai trăm rưỡi.”

“Nhiều thế?” - hắn hỏi dù biết giá này chỉ nhỉnh hơn một chút so với loại cave hạng tốt, và có vẻ cũng xứng đáng với khuôn mặt khá đẹp của cậu con trai kia.

“Vì… vì… đây là lần đầu tiên của tôi.”

Hắn được thêm một phen kinh ngạc nữa. Dù hắn lờ mờ đoán cậu ta không phải dân sành sỏi nhưng cũng không nghĩ đây là “first time” của cậu ta. Nhưng mà, kinh nghiệm là không nên dễ tin người lạ. Hơn nữa, ai mà kiểm tra được cái gọi là “trinh tiết” của một thằng con trai ???

“Làm sao tôi biết được đó là sự thực?”

Lòng tự trọng của cậu con trai dường như được thử thách dữ dội. Mọi chuyện đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu và cậu nổi giận. Nghe xong câu hỏi đốn mạt nhưng rất hợp lý của hắn, cậu giật mạnh tay mình ra khỏi tay hắn, lời nói khó khăn thoát ra khỏi làn môi mím lại, run run :

“Xin lỗi, tôi là một thằng điếm và tôi không có cách nào chứng minh đây là lần đầu tiên của tôi. Anh cũng không cần phải bận tâm chuyện đó đâu. Anh đi kiếm người khác mà lên giường.”

Trước khi cậu chưa đi xa khỏi chỗ hắn, hắn dứt khoát dựng chiếc xe lại bên đường, đuổi theo ôm lấy cậu con trai từ phía sau. Cậu ngạc nhiên, vùng vẫy rất dữ :

“ANH LÀM CÁI GÌ THẾ???”

“Làm nghề này mà lại dễ nóng giận thế là không được đâu.” - hắn cười cười, nói cái kiểu dịu dàng pha chút đểu giả. Hắn rất khoẻ, con mồi đã ở trong tay hắn làm sao có thể dễ dàng thoát ra cơ chứ. Hắn thì thầm vào tai cậu ta:

“Năm trăm. Tôi trả cậu năm trăm, thế đã được chưa? Nếu làm tôi hài lòng tôi sẽ trả hơn.”

Cậu con trai ngưng chống đối. Từ đằng sau hắn có thể thấy tai cậu đỏ ửng lên. Cậu chầm chậm quay mặt về hướng hắn:

“Thật không?”

“Đúng là sức mạnh của đồng tiền.” - hắn thầm nghĩ, rồi gật đầu không do dự. Hắn chưa từng thử xxx với con trai, nhưng mà một lần thì chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đời người có là bao, vui chơi một tí cho biết cũng tốt.

Đôi mắt của cậu con trai trong bóng tối, lúc ấy, ánh lên một tia nhìn kỳ lạ. Giống như của một kẻ sắp gieo mình xuống vực thẳm…


To be continued...

Tài Sản của Kakabi
Chữ ký của Kakabi

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Wed Jul 11, 2012 6:38 pm
FRIDAY NIGHTS Bgavat18
FRIDAY NIGHTS Bgavat10FRIDAY NIGHTS Bgavat12FRIDAY NIGHTS Bgavat13
FRIDAY NIGHTS Bgavat15KakabiFRIDAY NIGHTS Bgavat17
FRIDAY NIGHTS Bgavat19FRIDAY NIGHTS Bgavat21FRIDAY NIGHTS Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Kakabi [Giáo Viên]
Giáo Viên
Hiện Đang:
Posts : 169
Cent : 224986
Thanks : 153
Birthday : 25/04/1990
Age : 34
Đến từ : Cần Thơ city
Profile Kakabi
Posts : 169
Cent : 224986
Thanks : 153
Birthday : 25/04/1990
Age : 34
Đến từ : Cần Thơ city

FRIDAY NIGHTS Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: FRIDAY NIGHTS

Tiêu đề: FRIDAY NIGHTS

4. Hắn đưa cậu vào một nhà nghỉ khá sang trọng. Tuy hắn thích ở khách sạn hơn nhưng ở đó yêu cầu xuất trình chứng minh thư mà hắn lại không thích để lộ tên tuổi ở những nơi như thế. Tay lễ tân nhìn hai người có vẻ lạ lẫm, nhưng ngay lập tức, bằng thói quen nghề nghiệp, y nở nụ cười vồn vã và dễ dãi. Hắn bảo y đưa chìa khoá để hắn tự lên mở. Trước khi lên, hắn còn bo lại cho tên kia một trăm ngàn. Khỏi phải nói tên này cảm kích đến cỡ nào.

Căn phòng rộng không tới hai mươi mét vuông, bài trí đơn giản và sạch sẽ. Chiếc giường trải drap tối màu, là sự tinh tế của chủ nhà nghỉ để tránh cho các vị khách khỏi phải ngượng ngùng vì những “dấu vết” để lại (nếu có). Hắn tỏ ý muốn tắm. Dẫu trời có lạnh thì hắn cũng không thể bỏ thói quen tắm mỗi ngày. Hắn bảo :

“Ngồi xuống, bật tivi lên mà xem. Nếu muốn ăn uống gì thì cứ gọi xuống cho người ta (nhân viên nhà nghỉ).”

Cậu ta có vẻ hơi ngại ngần, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Trong nhà tắm có bình nóng lạnh nhưng mùi của loại xà bông rẻ tiền khiến hắn hơi khó chịu. Vì trời lạnh nên hắn tắm khá nhanh, phần đuôi tóc bị ướt chút xíu. Hắn mặc lại quần áo và bước ra ngoài. Cậu ta đang ngồi im ngay mép giường, dáng vẻ khá bồn chồn. Tivi vẫn chưa được bật. Hắn hỏi :

“Có muốn tắm không ?”

Cậu gật đầu. Khi cậu vào nhà tắm, hắn mở tivi lên xem một bộ phim hình sự của Mỹ trên kênh Star Movie. Một lát sau, hắn lắng nghe vẫn chưa thấy tiếng nước chảy. Chắc hẳn cậu ta vào đó là để lấy lại bình tĩnh chứ tắm rửa gì. Đợi khoảng hai mươi phút vẫn chưa thấy ra, hắn lại gần cửa nhà tắm và nói vọng vào trong :

“Còn sống không đấy ?”

Tiếng đáp lại có vẻ không được tự nhiên cho lắm :

“Tôi ra ngay đây.”

Thế mà cũng phải mất hơn năm phút nữa cậu ta mới chịu bước ra. Đúng như hắn dự đoán, người cậu vẫn còn khô nguyên. Hắn thầm nghĩ: Những đứa con gái hắn từng đưa đến nhà nghỉ còn bạo dạn hơn cậu ta nhiều.

Cậu đến gần hắn nhưng còn bối rối chưa muốn ngồi xuống. Hắn không cần suy nghĩ nhiều, giơ tay ra kéo ngã về phía hắn. Trái với suy nghĩ của hắn, dù cậu chưa tắm nhưng người cậu rất thơm. Mùi thơm toả ra từ quần áo, từ mái tóc, từ cơ thể. Có lẽ cậu đã tắm trước khi ra đường. Chỉ cần cậu rửa mặt và bỏ áo khoác là tất cả bụi bặm đã được loại bỏ.

Cậu ta đẹp, cái kiểu đẹp có nét thanh tú nhưng không giống con gái. Đường nét nhỏ, thon thả, da mịn, người ấm áp như con thú bông. Lông mi không dài nhưng dày, đen nhánh, mắt không to nhưng rất sáng và trong. Môi khô và nẻ vì lạnh. Một đầu gối cậu để trên giường, giữa hai đùi hắn, tay cậu đặt lên vai hắn. Bỗng nhiên hắn hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với tình thế lúc ấy :

“Bao nhiêu tuổi rồi ?”

Cậu có vẻ cũng bất ngờ vì câu hỏi, lúng túng một lúc rồi trả lời :

“Mười chín.”

“Sinh viên à ?” – kinh nghiệm là hỏi thật nhanh để đối phương không có thời gian suy nghĩ cách nói dối.

Cậu ta gật đầu.

Điều quan trọng nhất trong mọi cuộc giao tiếp là hỏi tên của đối phương, ở đây lại không cần thiết. Có thể họ chỉ gặp nhau một đêm, và trong tình thế này thì tốt nhất là chẳng cần biết tên nhau làm gì.

5. Đêm đó bắt đầu bằng một nụ hôn. Đó cũng là điều dĩ nhiên thôi. Một khúc dạo đầu nhẹ nhàng. Cậu ta không hề có chút kinh nghiệm nào, thậm chí còn không biết đường mở miệng và lưỡi cứng đơ. Hắn phải dạy bảo cậu ta rất từ từ.

“Mở miệng ra. Thả lỏng chút đi. Cậu làm tôi có cảm giác đang hôn một con manơcanh.” - hắn càu nhàu.

Lần thứ ba mới được. Cảm giác hôn một tên con trai thật lạ. Hắn nút lưỡi cậu liên tục, trải nghiệm cảm giác mới mẻ lần đầu được biết. Cậu không phản đối nhưng cũng không hưởng ứng. Điều đó làm hắn bực. Khi hắn dứt ra, môi cậu đã mềm và ướt, trở lại màu đỏ nguyên thuỷ của nó. Khêu gợi một cách kỳ lạ. Hắn mạnh bạo đẩy cậu xuống giường, ép sát thân thể hai người vào nhau và hôn lấy hôn để. Người cậu ta run rẩy dữ dội, lưỡi muốn đứt lìa còn môi thì bật máu. Tay cậu ta vô thức nắm chặt lấy vai áo hắn, phần cơ thể dưới của hai người, tệ hơn, không ngừng được tiếp xúc và chà xát với nhau. Một lúc sau thì hắn cảm thấy hắn đã “lên” mất rồi.

“Khoan… khoan…”

Cậu ta cố gắng lắm mới dừng tràng hôn hít cuồng nhiệt kia lại được vài giây để lấy ôxy trước khi chết ngạt trong tay hắn. Lâu lắm rồi hắn mới thấy bị hấp dẫn như vậy. Hắn với tay lấy chiếc remote điều hoà, chỉnh nhiệt độ cao lên một chút bởi làm tình trong thời tiết lạnh lẽo rất có hại cho sức khoẻ. Rồi hắn vạch cổ áo len của cậu ra và ngấu nghiến cái cổ cao cao mềm mại. Người con trai bị shock trước những hành động mạnh bạo của hắn, trong một tích tắc đã muốn chống cự lại, nhưng rồi cậu hiểu ra tình thế của mình lúc này. Cậu nằm im, người run lên vì sợ hãi và xấu hổ, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Bỗng hắn ngồi dậy, cởi phắt áo ngoài. Bên trong chiếc áo thun dày ấm áp hắn còn mặc một chiếc áo mayô bằng lụa đen tuyền. Cơ thể săn chắc và cường tráng phô ra. Tiếp đó hắn tháo thắt lưng, chiếc thắt lưng bằng da cá sấu giá bạc triệu, và nhanh tay kéo khoá quần xuống. Cậu con trai nằm dưới hắn chứng kiến từ đầu đến đây, vội vàng quay đi, mặt đỏ bừng.

Nhưng khi hắn định đưa tay cởi đồ của cậu, cậu gạt tay hắn ra rất mạnh, bảo :

“Đừng! Để tôi tự cởi.”

Xem người tình cởi đồ kể ra cũng là một cái thú có phần bệnh hoạn nhưng rất thú vị. Hắn tự nghiệm ra rằng, cách cởi đồ cũng thể hiện rất nhiều tính cách của họ. Và giờ thì hắn nghếch mắt lên nhìn cậu cởi đồ.

Cậu lúng túng, cứ như đứa trẻ con lần đầu tự cởi quần áo không biết bắt đầu từ đâu. Công bằng mà nói, cậu đang ngồi trên giường, trước ánh mắt phải nói là không mấy tử tế của một kẻ lạ mặt, lẽ dĩ nhiên sẽ cảm thấy làm việc này khó khăn chả khác gì cầm dao tự rạch vào tay mình. Hắn phải nhắc :

“Cởi áo trước đi.”

Hắn nói vậy vì hắn bỗng quên mất người đang ở trước mặt là một cậu con trai chứ không phải một cô gái như mọi lần. Thường thì hắn vẫn muốn được nhìn thấy bộ ngực no tròn của các cô trước nhất. Nó khêu gợi nhưng không quá thô bỉ. Sự vụng về và cố tình trì hoãn một cách lộ liễu càng chứng tỏ cậu không hề quen với việc này. Chiếc áo len kềnh càng chui ra khỏi người cậu ta cứ như thể một cái dây trói. Bên trong cậu mặc áo sơmi kẻ sọc, tuy không phải loại đắt tiền nhưng có vẻ rất phù hợp với thân hình thư sinh của cậu. May mà trong căn phòng đã được bật điều hoà nên rất ấm, nếu không chắc chắn cậu ta chả dám mặc cái áo mỏng manh thế này quá năm phút. Đấy là lý do tại sao hắn luôn thích các nhà nghỉ tiện nghi.

“Cậu còn để lại cái áo sơmi làm gì? Hay định để tôi giúp cậu cởi?” - hắn giở giọng chế nhạo, một phần mục đích là để cậu bớt đi sự lo lắng quá mức như hiện giờ. Nhưng hắn đã phạm sai lầm. Câu đùa vô duyên của hắn chỉ khiến cậu càng thêm hốt hoảng và ngượng ngùng. Cậu không thể nhúc nhích thêm chút nào, những ngón tay run lên bần bật.

Hắn bực mình, thô bạo nắm tay cậu kéo xuống. Tức thì tay hắn vội vàng tháo những cái nút ngứa mắt, chúng gần như muốn bật tung ra trước sức mạnh của hắn. Cậu con trai tỏ ra kinh hoàng nhưng lại thúc thủ, phó mặc tất cả cho hắn. Dường như cậu nhận thức rất rõ vị trí của mình hiện nay.

Hắn ngấu nghiến từng phần da thịt lộ ra bên trong chiếc áo mỏng manh. Mùi thơm trên người cậu ta thật quá sức quyến rũ. Không quá nồng nàn, không quá nhạt nhoà, nó vương vấn, đi vào mũi và thấm tới từng tế bào của hắn. Da cậu trơn láng dù không mềm mại, cũng đủ để thoả mãn hắn. Khi lưỡi hắn quấn quanh đầu ngực cậu, hắn cảm nhận rõ ràng cậu cứng người lên và rên khe khẽ. Nhưng hắn còn muốn nhiều hơn thế nữa. Muốn thấy sự tự tôn của một người con trai và cái kẻ mới đây còn ngạo mạn từ chối hắn bị vùi dập không thương tiếc.

Trên cổ và ngực cậu bắt đầu xuất hiện những vết đỏ bầm. Tới lúc này cậu con trai vẫn cố gắng kiềm chế phát ra những tiếng động quá to. Gian phòng này quá sáng khiến cậu không thể tự nhiên được. Cậu muốn mở miệng yêu cầu hắn tắt đèn đi, nhưng rồi lại thôi, vì cậu ngại quá. Cậu không muốn tên con trai kia nghĩ cậu bạo dạn hay có kinh nghiệm. Thế nên cậu đành nằm im chịu trận.

May sao, tên con trai kia bỗng dưng nhận ra nguyên nhân khiến cậu không hưởng ứng nồng nhiệt hơn trong suốt cả quá trình hôn hít vuốt ve của hắn. Hắn liền với tay tắt phụt cái công tắc đèn ở ngay đầu giường – cũng là một sự tinh tế khác của chủ nhà trọ. Bóng tối ngay lập tức bao trùm căn phòng.

Cậu những tưởng bóng tối sẽ trở thành đồng minh cho cậu, nhưng cái cách hắn tấn công cậu bất ngờ từ mọi phía mà cậu lại chẳng biết gì để phòng ngự khiến cậu càng thêm lo lắng. Cậu run rẩy. Cậu nắm chặt tay. Cậu rên lên khe khẽ. Cậu khóc thút thít. Tất cả những phản ứng đó chỉ càng làm hắn thêm kích thích. Hắn không hề dừng lại một giây. Hắn không cho cậu thời gian trấn tĩnh mà cứ liên tục nhấn chìm cậu trong đại dương của đam mê và nhục dục. Và hắn thầm nghĩ, giá mà được nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ đáng thương của cậu lúc này thì thật là hay.

Hắn “đi vào” cậu. Chậm nhưng sâu. Một cách bất thường. Chính hắn cũng đột ngột thấy ghê tởm bản thân.

Tiếng thét của cậu phút chốc tràn ngập căn phòng nhỏ. Không ai có thể cứu cậu thoát khỏi cơn đau xé lúc đó. Hắn vẫn không dừng lại. Không một giây.

Cơn đau làm cậu ngất đi, nhưng sau đó cũng chính cơn đau gọi cậu dậy. Cậu vẫn không van xin. Không một lời.

“^*#E%#&~!@$%” – hắn chửi, trong tiếng thở hổn hển ngắt quãng. Hắn chửi cậu con trai? Hay chửi bản thân hắn??? Hắn không thể nghĩ nhiều. Cơ thể một thằng con trai quá khác biệt so với một con đàn bà. Cửa mình hẹp và không thể tự bôi trơn, nó khiến hắn cũng cảm thấy đau đớn. Nhưng bù lại, cái thú vị và mới mẻ cho hắn sự thoả mãn chưa từng có. Hắn đã từng ngủ với bao nhiêu đứa con gái? Có Chúa mới nhớ nổi (mà chắc Chúa cũng chẳng rảnh rỗi để quan tâm). Hắn đã nếm trải cũng tương đối đầy đủ các cảm xúc của chốn phòng the. Nhưng rốt cuộc, đây là một đứa con trai, nên lần này vẫn là khác biệt nhất. Thoáng qua, hắn lưỡng lự. Dẫu sao hắn cũng là một thằng có não đựng trong sọ. Nhưng mà, hắn cũng là một thằng máu đua xe. Ấy là những thằng biết Văn Điển ở trước mặt nhưng vẫn không bao giờ giảm ga.

Hắn không thể biết mình đã thiếp đi lúc nào. Hoàn toàn cạn kiệt, nhưng hoàn toàn thoả mãn.


Hắn thề rằng hắn sẽ không thể tỉnh lại, nếu thằng nhóc Tom của Tokio Hotel không thảm thiết gào lên bên tai hắn It's killing me...We die when love is dead...It's killing me..., đồng thời có ai đó lay hắn dậy. Hắn càu nhàu vào điện thoại:

“^(*&%$! Có chuyện gì mà gọi sớm thế này, thằng điên???”

“Giờ là hơn mười giờ sáng rồi, anh hai! Hôm qua anh lại vi vu với con nào hả? Tự nhiên mất biệt làm mọi người mất hứng quá đi…” - tiếng một trong những thằng đàn em của hắn giả lả trong loa.

Lúc này mắt hắn mới dần dần mở to được. Hắn nhìn thấy một người xa lạ ngồi trên giường mình. Mất mấy giây thì hắn nhớ ra chuyện tối hôm qua. Cậu con trai đã mặc xong quần áo từ lúc nào, gương mặt vẫn còn phảng phất nét mệt mỏi và nhợt nhạt. Cậu ngồi ngoan ngoãn trên giường, như một con mèo, lưng quay về phía cửa sổ. Hắn bất giác kéo cậu ngã lên người mình, tay hắn luồn vào những sợi tóc mát rượi, môi tận hưởng cảm giác quyến rũ của lưỡi cậu, để mùi thơm mới - kết quả của việc đi tắm vào buổi sáng của cậu – bao phủ khứu giác của mình một lần nữa. Hắn chấm dứt cuộc đối thoại vô vị không chút do dự.

Khi dứt môi ra, hắn vẫn nắm chặt hai vai cậu, mặt hai người kề sát nhau. Hơi thở nóng ấm hổn hển của cậu phả vào mặt hắn, nhưng đôi mắt đen sớm đã trở lại phẳng lặng. Hắn bỗng thấy mất hứng.

Hắn bỏ mặc cậu lại trên giường, vào nhà tắm và sử dụng làn nước xối xả như một phương pháp làm nguội đầu hiệu quả. Khi bước ra, hắn thấy cậu vẫn ngồi nguyên trên giường. Hắn lẳng lặng mặc quần áo vào, rút trong ví ra hai tờ năm trăm nghìn quẳng xuống giường, trước mặt cậu.

Cậu nhìn hai tờ bạc, ánh mắt hiển hiện sự kinh ngạc, rồi lại nhìn hắn tỏ vẻ ngại ngần.

“Cầm lấy đi. Đừng làm bộ làm tịch nữa, cậu không thấy lố bịch sao ?!” – hắn cau mày, rút bao thuốc trong túi áo ra châm một điếu. Rồi làm như không còn gì nuối tiếc, hắn mở cửa bước ra.

“…Cám ơn!”

Giọng cậu ngập ngừng vang lên sau lưng hắn. Thế có nghĩa là một lời đồng ý.

Khi hắn đi qua quầy lễ tân, tay lễ tân hôm qua nhìn hắn cười cười đầy ẩn ý. Khốn kiếp thật! Hắn có chút vướng mắc gì đó trong lòng mà tạm thời, hắn nghĩ không ra. Rồi bất chợt, hắn buột miệng chửi một câu:

“%&^$! Rốt cuộc cũng chỉ là tiền!”

Tên lễ tân tròn mắt nhìn hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng lấy xe phóng đi rồi.

6. Hắn không thể hiểu.

Hắn không thể hiểu nổi mấy ngày nay vì cái gì mà hắn ăn không ngon ngủ không yên như thế. Cứ có cái gì lấn cấn ở đâu đó khiến hắn không yên tâm. Hắn đã quên thứ gì nhỉ?

Hắn chỉ biết mỗi tối không lượn ra Bờ Hồ một lần là hắn cứ thấy thiếu thiếu. Nhưng mà người hắn cần tìm thì không thấy nữa.

Mà cái lý do khiến hắn trở nên như thế hắn cũng còn chẳng hiểu. Thì cứ coi như là mới, là hay đi. Nhưng hắn phất tay một cái cũng có cả đống con trai xinh tươi giòn giã nhào tới cơ mà, sao cứ nhất nhất phải là người đó, sao cứ nhất nhất phải là hương vị đó??? Cứ như cơ thể hắn đã in dấu, đã tích hợp với người đó rồi. Không phải là xảy ra phản ứng đào thải ngay. Não hắn chả đã bảo hắn là quên mẹ nó đi, một thằng con trai lướt qua đời như một con phù du thôi, nhưng từng tế bào của hắn cứ cứng đầu, cứ đòi hỏi “Một lần nữa! Một lần nữa!”. Hắn tự nhủ: “Vậy thì, một lần nữa cũng chả sao.”

Nhưng người hắn cần tìm, vẫn bóng chim tăm cá.

Buổi chiều sau khi tan học, hắn tranh thủ rẽ qua nhà, nhân tiện “tút tát” lại bộ dạng trước khi ra đường. Nhà của hắn thực ra là một biệt thự to vật vã nằm ngay giữa lòng thủ đô Hà Nội, và mặc dù cha hắn luôn ra vẻ là một quan chức liêm chính nhưng nhìn cái cơ ngơi đồ sộ này người ta cũng khó mà tin tưởng. Thật là một buổi chiều hiếm hoi mama hắn có mặt ở nhà. Bà khiến khung cảnh xung quanh lúc nào cũng như trong phim Hàn Quốc, một người đàn bà đẹp và sang trọng. Bà túm được hắn lúc đang lén lút chuồn lên cầu thang, ngay lập tức bà ôm chầm lấy hắn và liên tục lải nhải:

“Ối, baby của mama về lúc nào vậy? Trông con kìa!!! Sao lại đen nhẻm thế này??? Đã bảo đi đâu thì gọi chú tài xế chở đi mà. Thế này có khác gì con nhà bán rau ngoài chợ không cơ chứ?!!”

Hắn vất vả lắm mới gỡ được những móng tay dài sơn vẽ đính cườm cẩn thận ra khỏi áo mình, cười ngu như kiểu một đứa con ngoan chính hiệu, giở giọng nịnh nọt mama hắn:

“Mama ơi, tha cho con... Con ghé qua nhà tí rồi đi ngay! Hôm nay trường con tổ chức văn nghệ mà. Mama biết rồi đấy, mấy vụ này mà vắng con trai của mama sao được…!”

Tức thì mama hắn tỏ vẻ như một người mẹ mẫu mực, vô cùng hãnh diện vì đứa con cưng. Hai tay ôm lấy mặt, bà thốt lên sung sướng:

“Con trai của mama tuyệt quá! Chả bù cho con mấy bà bạn mama, rặt một lũ bất tài ăn hại. Làm sao được đẹp trai tài giỏi như con… Mama thật hạnh phúc!!! Thế tiền trong tài khoản tiêu hết chưa con, để mama còn gửi thêm?! Có tiền phải tiêu đi chứ con, tội gì…”

“Lại chả tiêu…” - hắn thầm nghĩ trong đầu, nhưng giả lả cười nói với mẹ hắn:

“Con cũng chả biết. Thỉnh thoảng trường lớp có việc cần, mà bạn bè đứa nọ đứa kia mượn nữa… Mama cứ bắn thêm cho con chừng vài chục phát là được ấy mà.”

“Ôi dà, mama nào có tiếc con mấy mươi triệu, chỉ cần con đầy đủ, mạnh khoẻ học giỏi là mama mừng rồi.”

Hắn muốn cười nhưng mà không dám. Nếu mẹ hắn quả thực nghĩ cho hắn đến vậy, bà đã không đến mức suốt mười mấy năm học không đi họp phụ huynh cho hắn lấy một lần, cũng chưa bao giờ đọc kỹ cái bảng điểm của hắn. Mama hắn chỉ giỏi ăn diện, tiệc tùng, chỉ biết đẻ ra đứa con là hắn chứ nào biết nuôi. Người mẹ ruột mà hắn thấy xa lạ còn hơn bà oshin. Có lẽ trong mắt bà, hắn cũng chẳng hơn gì một món đồ trang sức mà bà khoác lên người để làm thiên hạ phải chiêm ngưỡng rồi kính nể. Hắn bỗng thấy buồn nôn không chịu nổi. Và hắn lấy cớ này cớ kia để chuồn nhanh ra khỏi móng vuốt của mẹ hắn.

Tối đó, hắn lượn lờ đường phố trên con PS mới cáu. Hôm nay hắn không có hứng đua. Trời lạnh lại mưa lâm thâm, ngoài đường vắng tanh vắng ngắt. Có chiếc xe lướt qua hắn, một người thốt lên: “Tối thứ sáu mà buồn thật!”

Hôm nay là tối thứ sáu?

Hắn chợt nhớ ra và vội vàng hướng xe về phía Bờ Hồ. Hắn hy vọng và hồi hộp. Nhưng rồi hắn tự trấn tĩnh mình: không nên đặt niềm tin quá nhiều. Hắn đã lượn quanh Bờ Hồ hầu như tất cả các tối sau tối đó. Hắn không nghĩ ra nơi nào khác để tìm kiếm. Hà Nội đôi khi lại rộng lớn quá mức cần thiết.

Và hắn thấy tim mình suýt ngừng đập khi nhận ra bóng dáng nhỏ bé nép bên gốc cây già gần tượng đài Lý Thái Tổ. Phải không? Phải người đó không??? Lạ thay, hắn còn không dám tăng ga…

Hai người sững sờ nhìn nhau trong giây lát. Rồi cậu ta khẽ mỉm cười chua chát:

“Lại là anh à?”

“Cậu dạt đi đâu trong suốt thời gian qua?” - hắn hỏi vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Tôi? À, tôi không làm thêm lần nào từ hôm đó…”

Cậu nhếch mép. Hắn có thể thấy cậu thay đổi tương đối nhiều sau lần đó. Lời cậu nói hẳn ẩn ý chuyện hắn đã “mạnh tay” thế nào với cậu vào lần đầu tiên ấy. Hắn biết rằng tình dục có ý nghĩa rất lớn đối với một số người, nó có thể làm thay đổi trong họ cả nhân sinh quan, lý tưởng hay thậm chí là nhân cách…

“Lên xe đi!”

Lại là hắn ra lệnh. Chàng trai lần này không chút ngần ngừ, ánh mắt trong veo lạnh lùng, nhanh chóng trèo lên sau yên xe hắn.

Hắn thấy dường như mình đã phạm một sai lầm không thể cứu vãn.

To be continued...

Tài Sản của Kakabi
Chữ ký của Kakabi

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Wed Jul 11, 2012 6:52 pm
FRIDAY NIGHTS Bgavat18
FRIDAY NIGHTS Bgavat10FRIDAY NIGHTS Bgavat12FRIDAY NIGHTS Bgavat13
FRIDAY NIGHTS Bgavat15KakabiFRIDAY NIGHTS Bgavat17
FRIDAY NIGHTS Bgavat19FRIDAY NIGHTS Bgavat21FRIDAY NIGHTS Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Kakabi [Giáo Viên]
Giáo Viên
Hiện Đang:
Posts : 169
Cent : 224986
Thanks : 153
Birthday : 25/04/1990
Age : 34
Đến từ : Cần Thơ city
Profile Kakabi
Posts : 169
Cent : 224986
Thanks : 153
Birthday : 25/04/1990
Age : 34
Đến từ : Cần Thơ city

FRIDAY NIGHTS Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: FRIDAY NIGHTS

Tiêu đề: FRIDAY NIGHTS

7. Hắn cứ nghĩ sau bài học lần trước, hắn sẽ biết thế nào là “thương hoa tiếc ngọc”, nhưng đáng tiếc là niềm hứng khởi không tốn mấy công sức thuyết phục hắn thể hiện đúng bản chất của một con quỷ dâm dục không hơn không kém. Hắn cảm thấy kích thích cao độ khi một thân thể trần trụi cứng cáp cứ không ngừng oằn oại bên dưới hắn. Có lẽ chính cậu ta cũng không thể ý thức được sức hấp dẫn tình dục của mình lại lớn đến như thế. Dù sao thì từ trước tới giờ hắn vẫn được đánh giá là thằng có cái đầu lạnh cả trong chuyện chăn gối đấy chứ.

Và, cũng như lần trước, kết quả là hắn lăn ra ngủ mà không hề ý thức được về thời gian cũng như tình trạng thê thảm của nạn nhân.

Sáng hôm sau, trong lúc hồn hắn còn trôi vật vờ bên trên giường ngủ, hắn loáng thoáng nghe tiếng hát nhừa nhựa, tiếng đàn guitar lãng đãng và cả tiếng ai đó đang lẩm nhẩm theo:

I love you

Is all that you can’t say
Years gone by and still
Words don’t come easily
Like I love you I love you

But you can say baby
Baby can I hold you tonight
Maybe if I told you the right words
At the right time you’d be mine

Thật ra hắn cũng là thằng siêu tiếng Anh nên trong tình trạng lơ mơ ngái ngủ hắn vẫn có thể nhận khá rõ lời bài hát. Hắn ít nghe loại nhạc nhẹ thế này, nhưng hắn bỗng thấy gai gai người. Giai điệu buồn bã và ẩn chứa niềm tuyệt vọng. Đó là lý do tại sao hắn không thích nghe những bản tình ca, mười bài thì có bảy, tám bài là buồn thê lương. Hắn sợ hãi cứ như người ngắm hoàng hôn tàn dần trong một buổi chiều mùa đông, lặng nhìn thời gian trôi theo một đường tuyến tính…

Tiếng hát khe khẽ khiến hắn mở mắt. Cậu ngồi trên giường, ngay bên cạnh hắn, trên người chỉ mặc quần áo mỏng, khá chăm chú vào màn hình tivi đang phát một clip ca nhạc. Người ca sỹ da đen xấu xí, không rõ là nam hay nữ, đang ôm cây đàn guitar thong thả gảy từng nốt trên sân khấu. Một hình ảnh khá quen thuộc.

Hắn trở mình, hơi rướn cao người lên cốt để nhìn thấy màn hình. Cậu nhận ra là hắn đã tỉnh, nhưng không nói gì mà vẫn tiếp tục theo dõi bài hát. Hắn hỏi:

“Ai vậy?”

Cậu trả lời mà không nhìn hắn:

“Tracy Chapman!”

“Tôi không biết ca sỹ này.” - hắn thành thực thú nhận.

“Nhìn vậy thôi nhưng là ca sỹ nữ đấy. Tuy ngoại hình không đẹp nhưng giọng hát thì khỏi chê. Tôi rất thích nghe nhạc của Tracy.” - cậu bỗng trở nên hào hứng. Hắn im lặng lắng nghe, sợ rằng khoảnh khắc này sẽ nhanh chóng biến mất.

“Tôi rất thích bài này, ‘Baby can I hold you’…” - cậu co chân lại, đầu nghiêng nghiêng, cả mắt và miệng đều mỉm cười, ngân nga những giai điệu nhẹ nhàng – “… But you can say baby… Baby can I hold you tonight…”

“Tôi không thích…” - hắn cau mày, và lần đầu tiên cậu quay sang nhìn hắn – “… nó làm tôi sợ… Giống như… sự tuyệt vọng, hay lời van xin… Chỉ toàn ‘if’ và ‘maybe’… Không có gì là hiện thực cả…”

“Có những mối tình sẽ không bao giờ trở thành hiện thực…” - cậu đáp lời với niềm đau thương không che giấu trong giọng nói – “…chỉ là ‘ta yêu nhau trong mơ, thế thôi’… Uhm, tôi nghĩ đó đúng là sự tuyệt vọng, nhưng đến phút cuối cùng… đó vẫn là tình yêu…”

Cậu ta đột nhiên nói ra những lời kỳ lạ như vậy, nhưng điều gì đó đã ngăn hắn hỏi kỹ. Mối quan hệ của hai người nói là thân mật đến mức không thể thân mật hơn cũng được, nhưng vẫn xa lạ như Bắc Cực và Xích Đạo. Hắn tự nhủ: thế này là tốt rồi, đừng dấn sâu thêm nữa. Không phải trong bóng tối không thể ẩn giấu vực thẳm. Hắn sợ mình sẽ rơi mất. Mỗi con người luôn có trong tâm hồn một vực thẳm sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào ưa tò mò.

Và hình ảnh in sâu trong tâm trí hắn hôm đấy là một cô gái da đen xấu xí và nghèo khổ, buồn bã ôm cây đàn như trong buổi chiều chạng vạng, hát bài ca của sự tuyệt vọng, baby can I hold you tonight, can I hold you tonight…

8. Khốn nạn, những tế bào của hắn cứ luôn đòi hỏi: “Một lần nữa! Một lần nữa!...”

Sáu ngày còn lại trong tuần hắn sẵn sàng lên giường với bất kỳ đứa con gái nào như trước, nhưng thứ sáu luôn là một ngày đặc biệt. Hắn cố gắng giải thích bằng đầu óc mà đâu có được. Lý do gì khiến hắn đi như kẻ mộng du tới hồ Hoàn Kiếm vào mỗi tối thứ sáu?! Và hắn còn cố tình trả cho cậu rất nhiều tiền để cậu không xuất hiện ở đó vào bất kỳ một ngày nào khác trong tuần. Hắn đủ thông minh để nhận ra hắn là người khách duy nhất của cậu, tất cả những vết tích tồn tại trên cơ thể cậu đều chỉ do một mình hắn gây ra. Hắn nghĩ rằng ham muốn chiếm hữu cậu đã làm hắn mờ mắt, nên lẽ tất nhiên hắn không muốn ai khác ngoài hắn được chạm vào cậu.

Hai người vẫn chưa biết thêm gì nhiều về nhau sau cuộc nói chuyện về Tracy Chapman. Mỗi lần gặp nhau thường chỉ có sex và sex, họ nói chuyện với nhau bằng tay, lưỡi và môi... và hắn càng ngày càng thấy kinh tởm bản thân. Hắn thoả mãn khi hành hạ cậu không thương tiếc. Mặc dù không chơi BDSM hay dùng sex toys, hắn cũng có nhiều trò khác để buộc cậu lên tới tột đỉnh. Có lúc, hắn còn ép cậu dùng thuốc kích dục, và sung sướng khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể nóng rực và ướt đẫm mồ hôi, cùng đôi mắt nhoà lệ vì nỗ lực kiềm chế bản thân trong tuyệt vọng của cậu. Thế nhưng khi cậu đã quen với cái trò làm tình không khác gì một con thú đực của hắn, khi cậu thản nhiên mở rộng hai chân trên giường và nhìn hắn bằng ánh mắt trống rỗng, hắn lại nghĩ ra trò mới. Hắn không cho phép cậu thoả mãn ngay lập tức, không cho cậu xuất ra khi lên tới đỉnh, mà kéo dài thời gian mơn trớn vuốt ve trên tất cả những điểm nhạy cảm của cơ thể cậu, đưa cậu đi từ A tới Y nhưng tuyệt đối không cho tới Z. Dĩ nhiên cậu ta chỉ là một con người, bản năng tình dục có sức mạnh chi phối con người ngoài tưởng tượng và hắn vô cùng thích thú khi lần đầu tiên, cậu phải mở miệng van xin hắn chấm dứt trò chơi và xâm chiếm cậu thật nhanh.

Sau mỗi đêm cuồng loạn như vậy, không hiểu cậu lấy đâu ra sức để luôn thức dậy trước hắn vào sáng hôm sau. Mỗi lần mở mắt, hắn đều thấy cậu đã tắm rửa sạch sẽ, quần áo tề chỉnh chờ hắn dậy. Thế là hắn lại nghĩ ra trò khác. Hắn bất chấp mọi cố gắng của cậu, tiếp tục lôi cậu vào cuộc chơi một lần nữa, lột sạch quần áo và khiến cơ thể cậu lại bị nhuốm bẩn. Vì vậy, “tối thứ sáu” của hắn thực chất phải kéo dài tới trưa chiều thứ bảy và cậu ta thì rút ra kinh nghiệm quan trọng: tự cởi quần áo nếu không muốn chúng bị xé tan tành và chỉ mặc quần áo lót vào sáng hôm sau.

Số tiền hắn trả cho cậu mỗi đêm giờ không còn mức cố định nào nữa. Có khi hứng lên, hắn rút trong ví ra cả mấy tờ 100$ quăng cho cậu. Cậu không từ chối, nhưng cũng chưa từng đòi hỏi hắn phải chi bao nhiêu. Cậu sớm học được cách nhận tiền của hắn với thái độ thản nhiên như thể cậu đã bỏ ra “công sức” xứng đáng với số tiền đó. Còn hắn, hắn cũng chưa bao giờ lăn tăn về chuyện số tiền đó có quá nhiều hay không, hắn không thấy tiếc nếu cảm thấy được thoải mái. Suy cho cùng, không làm ra tiền bao giờ tiêu cũng dễ hơn.

Những tưởng mọi chuyện vẫn có thể trôi qua một cách “êm đềm” như thế, thì bỗng một hôm, hắn nghe thấy cậu gọi tên một thằng con trai khác bằng chất giọng đê mê ngay khi đang cùng hắn lên tới đỉnh.

Ban đầu thì hắn chỉ hơi ngạc nhiên. Người ta vẫn thường gọi tên người yêu mình trong những lúc như thế. Có lẽ vào khi ấy cậu đã hoàn toàn mất đi ý thức là mình đang quan hệ cùng với ai.

Nhưng sau đó, hắn không lăn quay ra ngủ như thường lệ mà nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Bỗng hắn thấy một cảm giác kỳ lạ ngày càng xâm chiếm mình, day dứt, cào xé khiến hắn không sao ngủ được. Y là ai??? Thằng con trai đã choán hết tâm tưởng cậu ta, khiến cậu ta quên bẵng kẻ đang cùng chung chăn gối với mình??? Càng nghĩ hắn càng thấy khó chịu! Thành thật mà nói, từ trước tới giờ bất kỳ cô em nào từng lên giường với hắn, bằng những thủ thuật đầy kinh nghiệm hắn đều dễ dàng cuốn hút và chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí họ. Thế mà giờ đây hắn lại bị hạ gục thê thảm bởi một thằng đàn ông xa lạ nào đó ngay trên giường của mình. Hắn bực cũng là điều dĩ nhiên, có mấy thằng con trai có thể dễ dàng tặc lưỡi cho qua khi người tình của mình gọi tên kẻ khác ngay trong lúc mây mưa?! Quay sang, cậu đã ngủ từ lâu, hơi thở rất mềm mại, bờ môi cong ướt át – chi tiết hắn yêu thích nhất trên cơ thể cậu – hơi hé mở. Một người như cậu ta có người yêu khác cũng không có gì là lạ.

Sự bực tức dâng lên trong lòng, hắn đột ngột tung chăn, đứng dậy quày quả đi vào nhà tắm. Hơi lạnh và tiếng ồn khiến cậu bừng tỉnh trong chớp mắt, rồi có vẻ an tâm khi thấy không có việc gì khác lạ, cậu tiếp tục buông mình vào giấc ngủ như một con mèo lười biếng trong buổi trưa hè oi ả.

Chưa đầy mười lăm phút sau, hắn khật khưỡng đi ra. Cái cách cậu cuộn mình trong chăn yên ả như không hề biết đến tâm trạng lúc này của hắn khiến hắn ngứa mắt thực sự. Hắn kéo tung cái chăn, chứng kiến cơ thể trần trụi của cậu phơi ra trong ánh đèn ngủ lờ mờ. Bị lạnh đột ngột, cậu hơi hé mắt, càu nhàu giật lại cái chăn trong tay hắn.

“Làm gì thế? Đi ngủ đi chứ…”

Hắn không đáp lại, dùng chính cơ thể mình thay thế chiếc chăn trùm lên người cậu. Sức nặng khiến cậu suýt ngạt thở. Dường như chưa nhận ra điều gì, cậu dùng tay đẩy đẩy cằm hắn, giọng ngái ngủ:

“Đừng đùa nữa mà! Tôi buồn ngủ lắm…”

Nhưng hắn có cách trả lời khác. Tay hắn luồn xuống dưới, quấy rối cậu rất nhanh. Cậu khẽ rít lên giữa hai kẽ răng, cảm thấy khó chịu nhiều hơn là kích thích. Phản ứng của cậu đã châm ngòi nổ cho một quả bom. Hắn đột ngột lật người cậu lại, mở rộng hai đùi cậu và xâm nhập vào bên trong trước khi người con trai đáng thương kịp nhận ra điều gì. Cậu thét lên hoảng hốt. Lần đầu tiên cậu cố gắng chống cự lại hắn:

“ĐỪNG!!! BUÔNG TÔI RA…TÔI KHÔNG THỂ…AAAAAAA…”

Nhưng cả hắn và cậu đều hiểu rằng van xin chỉ là vô ích. Hắn quơ vội đống quần áo ngay dưới sàn, trói hai tay cậu vào thành giường, thậm chí còn nhét giẻ vào miệng cậu. Thế là xong! Giờ cậu chẳng khác gì một con sex doll. Mặc cho cậu run rẩy, giẫy giụa, cầu xin hắn trong im lặng và nước mắt, hắn vẫn đẩy vào như điên. Lần này không chỉ là kinh tởm, hắn thậm chí còn phải ghê sợ chính bản thân mình, chính con quỷ máu lạnh đang giày vò không thương tiếc một sinh vật xinh đẹp và không có cách gì chống cự nằm bên dưới.

Mồ hôi thi nhau túa ra, cả người hắn và cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhắm nghiền mắt nhưng nước mắt chảy ra không ngừng cho hắn biết cậu vẫn còn tỉnh. Cậu không ngất đi như thường lệ. Bàn tay cậu nắm vào thành giường đến mức đỏ ửng lên, trông rõ từng đường gân. Mái tóc xổ tung, bết lại thành từng lọn nhỏ. Hai dòng chất dịch trắng và đỏ thi nhau rơi xuống nệm. Hắn thấy mắt mình mờ dần. Lạ thay, bên tai hắn bỗng văng vẳng tiếng guitar:

Sorry

Is all that you can’t say
Years gone by and still
Words don’t come easily
Like sorry like sorry

Forgive me
Is all that you can’t say
Years gone by and still
Words don’t come easily
Like forgive me forgive me

Oh Chúa! Lại là “Baby can I hold you” - hắn rủa thầm. Nghĩ đến một bản tình ca trong lúc như thế này có phải là phi lý không??? Hắn cố gắng xua nó ra khỏi đầu bằng cách tập trung chú ý vào cảm giác ở phần dưới cơ thể nhưng thật là vô ích. Âm thanh quái quỷ ấy vẫn còn chờn vờn trong óc hắn cho tới tận khi hắn ngã gục xuống và nhanh chóng thiếp đi.

9. Hắn thực sự cho rằng cậu ta phải có họ hàng với super man chứ chẳng chơi, khi hắn mở mắt vào trưa hôm sau và kinh ngạc thấy cậu đã tỉnh, đã tắm rửa và mặc quần áo. Chỉ khác là hôm nay cậu ta không thể ngồi trên giường mà nằm cạnh hắn, đầu gối lên tay, đôi mắt trong trẻo hướng về hắn nhưng cứ như nhìn một nơi nào xa xăm lắm. Hắn bất giác đưa tay vuốt nhẹ má cậu - một cử chỉ dịu dàng hiếm có – nhưng vẫn không làm đôi mắt đen ấy lay động chút nào.

Hắn thôi không nghịch nữa, nằm thẳng người ra, chợt cũng cảm thấy hơi ran rát ở dưới. Chẳng mấy khi hắn lại điên cuồng như thế. Có lẽ hắn đã tiêu tốn hết tinh lực dùng cho một tuần. Ngay cả đứa con gái khiến hắn thấy có hứng nhất từ trước đến nay cũng không thể làm cho hắn kiệt quệ như bây giờ. Làm tình với con trai có lợi hơn với con gái ở điểm, bọn con trai mạnh khoẻ hơn - giống như một cái hồ rộng hơn – mà hắn có thể thoả sức vẫy vùng. Hắn láng máng nhớ lại rằng, hắn đã từng nghe một thằng bạn nào đấy lảm nhảm trong khói cần sa, đại ý là sex với bọn cùng giới cũng giống như thuốc phiện, thử một lần rồi thì khó bỏ, hoặc bỏ rồi vẫn có thể nghiện lại như chơi. Lúc đó hắn chưa thử, hắn vẫn luôn nghĩ rằng chừng nào hết gái theo hắn thì hắn mới thử đến giai – mà đợi một thằng như hắn hết gái theo thì chỉ khi bố hắn phá sản hoặc hắn sắp chui xuống lỗ mà thôi; thế nên hắn không mấy bận tâm đến những lời đó. Giờ nó lại tự nhiên xuất hiện, thật đúng lúc đúng chỗ. Hắn nghiện rồi sao??? Trước giờ hắn chưa từng nghiện thứ gì, đó là lý do hắn không bao giờ có ý định thử bất kỳ loại ma tuý nào mặc cho bạn bè hắn lôi kéo, rủ rê, thậm chí là khích bác. Hắn không muốn phải phụ thuộc vào cái gì quá mức. Hắn chỉ muốn lướt qua chỗ này một tí, nếm thử cái kia một tí, gọi là cho đời nó thêm phần thi vị mà thôi.

Bảo hắn thích cậu á??? Cũng có lẽ! Người ta không thể sex với một người quá ba lần nếu không có tí tình cảm gì, hắn đảm bảo thế. Nhưng bảo hắn nghiện cậu, cái này thì hơi khó thừa nhận đấy! Thế sao hắn lại có cái cảm giác ấy - cái cảm giác mà hắn tạm gọi là “ghen” - khi nghe cậu gọi tên người khác??? Hắn biết, thường thì “ghen” sẽ gắn với “yêu”, như kiểu trong phim tình cảm khi mà hai nhân vật chính cứ lần chần mãi không chịu thừa nhận tình cảm của mình với đối phương thì đạo diễn sẽ đẩy thêm nhân vật thứ ba, thứ tư vào và nhờ đó, hai nhân vật kia sẽ có động lực mà tiến lại gần với nhau hơn. Nhưng mà ở đời đâu phải cái gì cũng đơn giản thế. Một đứa bé khóc đòi bố mua cho món đồ chơi mà thằng bạn hàng xóm đã có, thế thì chả phải cũng là “ghen” còn gì!!! Thế nhưng mà tại sao hắn…

“Anh trả tiền đi để tôi còn về. Muộn rồi.”

May mà cậu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, chứ nếu để thêm lúc nữa chắc đầu hắn đã nổ tung như quả bóng bị bơm quá tay rồi. Hắn với tay sang cái áo khoác vắt trên ghế, rút ra cái ví, quăng về phía cậu mà không cần nhìn.

“Đấy! Muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”

Cậu mở ví. Giấy tờ thì hầu như không có, chỉ có card visit của một số vị tai to mặt lớn và rất nhiều tụ điểm ăn chơi nổi tiếng đất Hà thành, ba tấm thẻ ATM của ba ngân hàng lớn đều đứng tên hắn, năm tờ 100$, còn lại là polymer VND không tờ nào có mệnh giá dưới 100.000. Cậu nhìn mác ví: Louis Vuiton. Liếc mắt sang hắn đang phì phèo phun khói thuốc, cậu băn khoăn không biết phải lấy bao nhiêu. Ít nhất thì sau đêm qua, cậu khó có thể còn sức mà bon chen trên xe bus mà phải gọi xe ôm về và chắc chắn phải nghỉ học ít ngày.

Rốt cuộc cậu cũng lấy được một số tiền. Cậu trả lại cái ví cho hắn, khoác áo khoác và bước ra khỏi phòng mà không hề nhìn lại.

Cậu đi được một lúc, hắn mở ví ra, thấy toàn bộ số tiền VND đã biến mất. Hắn bật cười chua chát:

“Thông minh thật!”

Sau khi rời khỏi nhà nghỉ, gọi cho người nhà đến đem xe máy về còn hắn bắt taxi đi ăn trưa ở nhà hàng Osteria Il Grill trên đường Bà Triệu. Hôm nay hắn ăn mà không cảm thấy có chút hứng thú nào. Buổi chiều, hắn ghé qua Megastar Vincom xem một bộ phim bom tấn để giải khuây. Hắn tắt điện thoại để từ chối bất kỳ cuộc gọi làm phiền nào trong lúc này. Năm giờ chiều, hắn cảm thấy hai mi mắt trĩu nặng, buồn ngủ không chịu nổi. Khi ngồi trên xe taxi, hắn gật gà gật gù nhưng lại không thể ngủ được ở bất cứ đâu ngoại trừ giường, hắn định bảo tài xế dừng lại lúc đi qua khách sạn Nikko nhưng hơi chậm trễ nên xe đi quá. Cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào hắn quyết định bò về nhà để ngủ.

Vừa bước vào nhà, hắn đã biết ngay là mình phạm sai lầm. Ông bố hắn đang chình ình ngay trong phòng khách, dán mắt vào màn hình LCD 120 inches trên tường chỉ để xem một trích đoạn sân khấu chán ngắt. Hắn ước gì đã đủ tỉnh táo để kịp nằm xuống và nhẹ nhàng bò lên gác như một con thằn lằn, nhưng giờ thì quá muộn, người mà hắn không muốn gặp nhất thế gian đã sớm tia được thằng quý tử mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài, vất vưởng đi từ ngoài cổng vào nhà như một con nghiện thiếu thuốc. Ông chỉnh lại kính, đạo mạo hỏi hắn bằng cái giọng của một vị chánh án:

“Con vừa đi đâu về đấy?”

Nào, kinh nghiệm là phải trả lời thật nhanh để đối phương không biết là mình đang nói dối. Hắn có thể khẳng định rằng tất cả thời gian rảnh rỗi ngoài học hành và ăn chơi ra là hắn suy nghĩ mọi tình huống để đối đáp với bố hắn.

“Con đi thi thử đại học về.”

“Thi thử?!”

Bố hắn nhìn hắn từ đầu đến chân.

“Thi ở đâu? Sao không mang giấy bút gì?”

“Ở cái trung tâm luyện thi gần trường Bách Khoa. Giấy người ta phát, bút con mua ở đấy, thi xong quăng đi rồi.” – hắn đáp tỉnh bơ.

“Thi thế nào?” - bố hắn vẫn tiếp tục tra hỏi.

“Làm được. Chỉ có bài thưởng điểm hơi mắc chút xíu. Con nghĩ được tầm 9 đến 9,5.” - người ta vẫn nói con hơn cha là nhà có phúc. Điều này đúng, trên nhiều phương diện.

Bố hắn vẫn còn ngờ vực nhưng không tìm được chứng cứ nào thuyết phục khả dĩ kết tội thằng con. Nó khôn như chấy và ranh như cáo, ông biết thừa. Ông tiếp tục tấn công sang hướng khác:

“Mày lại mới đổi xe đấy hả? Tiền chứ có phải cỏ rác đâu... Hoang phí thế người ta lại nói ra nói vào.”

“Người ta chả nói ra nói vào ông thì thôi chứ…” - hắn thầm nghĩ, nhưng miệng lại trả lời khác:

“Con Vespa mẹ chê là nữ tính quá nên con đổi sang PS. Bố thấy đấy, con toàn đi xe máy chứ có dùng ôtô như mấy đứa bạn con đâu.” - mẹo là hãy lái câu chuyện sang người không có mặt.

“Chắng phải ở nhà đã có hẳn một cái Mercedes rồi sao? Đi đâu thì bảo tài xế chở đi chứ.”

“Như thế không tiện vì con phải di chuyển khá nhiều. Hơn nữa bây giờ người ta mốt Ferrari mui trần cơ, đi Mer thì lúa quá bố ạ.” - hắn cười khì khì, lòng chỉ mong chấm dứt cuộc đối thoại, không, cuộc tra khảo này càng nhanh càng tốt.

“Con với cái…” - bố hắn lầm bầm, chịu không còn gì để nói. Tuy nó là thằng ăn chơi ngất trời, nhưng vẫn còn khá là học hành tử tế, ít khi gây ra chuyện tày đình khiến ông bẽ mặt như nhiều cậu ấm khác. Ông mắng nốt nó vài câu vớt vát:

“Mẹ mày chiều mày lắm cơ! Tiền cứ vung như giấy, một tháng mà tiêu hàng chục triệu. Đúng là con hư tại mẹ!!! Liệu đấy, không thì tao cắt hết, khỏi ăn chơi…”

Hắn nhếch môi. Chục triệu thôi á? Trăm triệu còn ít đấy! Bõ bèn gì so với số tiền ông kiếm được mỗi tháng.

Bố hắn phẩy tay, ra hiệu cho hắn lượn đi cho nước nó trong. Lẽ dĩ nhiên là hắn sung sướng biến ngay lên phòng riêng, chỉ kịp bật điều hoà lên là chui tọt vào đống chăn, ngủ thẳng cẳng.

To be continued...

Tài Sản của Kakabi
Chữ ký của Kakabi

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Wed Jul 11, 2012 6:59 pm
FRIDAY NIGHTS Bgavat18
FRIDAY NIGHTS Bgavat10FRIDAY NIGHTS Bgavat12FRIDAY NIGHTS Bgavat13
FRIDAY NIGHTS Bgavat15KakabiFRIDAY NIGHTS Bgavat17
FRIDAY NIGHTS Bgavat19FRIDAY NIGHTS Bgavat21FRIDAY NIGHTS Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Kakabi [Giáo Viên]
Giáo Viên
Hiện Đang:
Posts : 169
Cent : 224986
Thanks : 153
Birthday : 25/04/1990
Age : 34
Đến từ : Cần Thơ city
Profile Kakabi
Posts : 169
Cent : 224986
Thanks : 153
Birthday : 25/04/1990
Age : 34
Đến từ : Cần Thơ city

FRIDAY NIGHTS Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: FRIDAY NIGHTS

Tiêu đề: FRIDAY NIGHTS

10. Nhưng tới nửa đêm thì hắn tỉnh dậy. Hắn nhìn đồng hồ. Đúng 8 tiếng từ lúc bắt đầu ngủ. Đói cồn cào vì chưa ăn bữa tối, hắn mò xuống bếp. Tủ lạnh nhà hắn lúc nào chả ngập đồ ăn, cái này thì khỏi lo. Hắn vừa ăn vừa xem một chương trình gameshow nước ngoài trên tivi bởi như đã nói, trình tiếng Anh của hắn không tồi. Xem một lúc, chán, hắn chuyển kênh liên tục. Ngẫu nhiên thế nào trên kênh [V] lại đang phát một clip khác của Tracy Chapman: “Give me one reason to stay here”.

Lần này thì hắn phải công nhận Tracy là một ca sỹ cực có tài, guitar đỉnh, hát hay, ca từ ý nghĩa. Kể ra cậu ta cũng có khiếu nghe nhạc đấy chứ. Hắn vốn vẫn xem gu âm nhạc như một trong những cách xét đoán con người. [V] chiếu liền hai clip “Give me one reason to stay here” và “Fast car”. Hắn thích “Fast car” hơn hẳn, nó có cái gì đó giống tâm trạng của hắn:

You got a fast car
But is it fast enough so we can fly away
We gotta make a decision
We leave tonight or live and die this way

I remember we were driving driving in your car
The speed so fast I felt like I was drunk
City lights lay out before us
And your arm felt nice wrapped ’round my shoulder
And I had a feeling that I belonged
And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone…

Có lẽ đó là lý do tại sao hắn luôn thích lao như điên trên những con đường dài rộng, bởi vì lúc đó hắn “had a feeling I could be someone” , hắn thoát ra khỏi những ràng buộc và ngột ngạt thường nhật.

Bài hát làm hắn nhớ đến cậu, đến chuyện đã xảy ra tối hôm trước. Hắn bắt đầu thấy băn khoăn về cậu. Suy cho cùng, một người đầy lòng tự trọng như cậu chắc chắn phải gặp vấn đề gì bức bách lắm mới đi làm cái nghề mạt hạng đáng khinh này. Hắn ngồi vuốt cằm suy nghĩ mất một lúc rồi quyết định hành động ngay lập tức.

Chạy lên phòng, bật máy tính, hắn copy mấy cái hình hắn dùng điện thoại di động chụp lén cậu vào máy rồi dùng photoshop cắt chỉnh lấy khuôn mặt. Dĩ nhiên hắn không bao giờ quay lại những sex scene giữa hai người và luôn cố tình để mắt xem trong các căn phòng trọ có đặt thiết bị nào khả nghi là máy quay trộm hay không; ngay cả hình trong di động của hắn cũng đặt ở chế độ bảo vệ, có khoá và mật khẩu, không thể xem trực tiếp cũng không thể dễ dàng copy. Xã hội đã có quá đủ những tấm gương tày liếp. Tuy hắn không thuộc loại tiếng tăm khắp cả nước như cô em nào đó, nhưng danh tiếng của bố hắn phải sánh ngang Bộ trưởng. Là một thằng có đầu óc, hắn không bao giờ để xảy ra những chuyện ngu ngốc không đáng có. Sau khi xử lý làm tăng độ nét của tấm ảnh, hắn send vào nick một vài bạn bè đáng tin cậy, kèm theo lời nhắn nhờ họ tìm giúp thông tin về người sinh viên trong bức ảnh. Ngẫm nghĩ một lát, hắn ghi thêm tên của thằng con trai cậu đã từng gọi, đề nghị họ tìm hiểu thêm về quan hệ giữa hai người. Xong đâu đấy, hắn chuyển sang chơi PES online tới sáng.

Mạng thông tin nội bộ của hắn đã phát huy tác dụng tích cực. Không đầy bốn ngày sau, hắn nhận được email khá chi tiết về cậu và tên kia. Dù đã chuẩn bị trước, hắn vẫn thấy khá shock khi biết cậu thực sự đang theo học ở một khoa danh giá của trường đại học danh tiếng hàng đầu đất nước. Cậu có một cái tên rất đẹp, dân Hà Nội gốc, bố mẹ mất sớm phải ở với nhà bác. Nhà bác cậu ta nằm ở một khu chung cư thuộc quận Ba Đình, tuy không phải giàu có nhưng cũng thuộc loại có của ăn của để. Lẽ dĩ nhiên cậu hoàn toàn không phải một nàng Lọ Lem thế kỷ XXI, không hề bị hắt hủi trong ngôi nhà ấy mà được nuôi dạy tử tế, cho ăn học tới nơi tới chốn, mọi người trong nhà cũng đối xử với cậu rất bình thường. Cậu được đánh giá là một sinh viên giỏi, ngoan ngoãn, quan hệ tốt với bạn bè, thỉnh thoảng còn tham gia một số hoạt động tập thể. Nói chung là một lý lịch bình thường không tì vết.

Còn y, thằng con trai đáng ghét ấy, nó học cùng khoa cùng trường cậu, chỉ khác khoá. Thằng này là người nơi khác tới Hà Nội học, nhưng cũng là một sinh viên thuộc hàng top, liên tục nhận học bổng của trường, bí thư đoàn khoa, đẹp trai, cuốn hút, có nhiều tài lẻ, hoà đồng, thân thiện. Một cá nhân gần đạt tới mức hoàn hảo, chỉ trừ điều là người ngoại tỉnh và nhà rất nghèo.

Email còn đính kèm file hình của y. Hắn nhìn y từ đầu đến chân, còn zoom vào bức hình để xem cho rõ. Mẹ kiếp, ra là thằng này!!! Dù hắn không phải là thằng giỏi nhớ mặt người khác, nhưng cái thằng nhà quê thỉnh thoảng hắn bắt gặp ở Hồ Gươm Xanh này thì lẫn đi đâu được. Hắn nhớ nó vì hôm đầu tiên hắn diện đôi giày Nike mới toe giá bốn triệu rưởi, sản phẩm mới ra mắt ở Châu Âu cách đó một tuần và chỉ nhập về Việt Nam năm đôi vào buổi sáng hôm ấy, thế mà y lại có một đôi y chang thế mặc dù hắn có thể đảm bảo là kiểu giày này chưa hề có hàng nhái trên thị trường. Tuy vậy, hắn biết thừa thằng này không phải dân ăn chơi máu mặt, ít ra chỉ là loại nhà giàu mới nổi thôi, vì những thằng thuộc đẳng cấp như hắn thường tiêu tiền mà không bao giờ phải giở ví ra đếm. Thế thì thằng này nhà nghèo ở chỗ nào, con ngoan trò giỏi ở chỗ nào???

Đọc kỹ profile, bạn hắn còn cung cấp thêm thông tin: dạo gần đây thằng này có vẻ thay đổi rất nhiều, xài đồ hàng hiệu, đổi xe số sang xe ga, mua được cả laptop và thường xuyên thấy xuất hiện ở một số nhà hàng vũ trường lớn. Vì y là một sinh viên giỏi nên mọi người đều dễ dàng tin rằng y đang tham gia cộng tác với các dự án lớn giá bạc tỷ. Quan trọng hơn, y và cậu còn có một mối quan hệ khá mờ ám, tuy trên giảng đường hai người ít thể hiện sự thân mật nhưng bạn hắn khẳng định từng bám theo và thấy hai người bí mật gặp nhau tại phòng trọ riêng của tên kia.

Hắn ngả người ra ghế. Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ hơn nhiều rồi. Chúng ta có một kịch bản rất quen thuộc thế này: một cậu bé tuy sống đầy đủ về vật chất nhưng vẫn thiếu tình thương của bố mẹ, cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Lớn lên một chút, cậu ta phát hiện mình là gay, càng đau khổ hơn và không dám nói với ai trong gia đình. Vào đại học, cậu gặp y, bị sét đánh với vẻ ngoài hấp dẫn và tử tế của y. Tên kia cũng thuộc dạng thông minh, nhận ngay ra tình cảm đặc biệt của cậu nhưng không gào tướng lên như nhiều thằng ngu khác, mà cố tình ban phát cho cậu chút hy vọng để rồi lợi dụng cậu đi bán thân xác của mình về lấy tiền cho y tiêu xài. Hoàn hảo, hả??? Gay cấn, hả??? Đáng dựng thành phim lắm!

Hắn cần tắm. Ngay lập tức. Lũ ngu này làm hắn thấy nực quá chừng. Bồn tắm rộng với mười vòi phun massage làm hắn thấy thoải mái hơn một chút. Hắn nằm dài trong bồn, còn nhâm nhi một cốc bia và xem truyền hình trực tiếp Bundesliga trên màn hình tivi treo tường ngay trong nhà tắm. Hắn cố đẩy những gì đã đọc, đã xem ra khỏi đầu, nhưng hắn không thể không bận tâm về đoạn clip ngắn mà bạn hắn cung cấp, quay cảnh cậu cười với y, ôm y, nói chuyện vui vẻ với y. Khốn kiếp! Hắn còn chưa bao giờ được thấy cậu cười. Khuôn mặt rạng rỡ của cậu đối lập hẳn với đôi mắt đen trống rỗng vẫn thường nhìn hắn vào mỗi tối thứ sáu. Trong mắt cậu hắn là cái gì chứ??? Một cọng rơm đặt lên cái cân với đối trọng là y - một cục vàng - chắc??? Cậu dùng hắn để so sánh với y??? Y đáng sao??? Dù hắn không phải là một thằng tử tế gì, hắn thừa nhận, nhưng hắn cũng không phải loại lừa lọc, bẩn thỉu như thằng kia. Hắn sòng phẳng, dù là tình hay tiền. Một kẻ như y đáng để cậu phải tự huỷ hoại bản thân mình đến thế sao??? Nếu không phải là với hắn, cậu sẽ qua đêm với bao nhiêu thằng đàn ông đủ loại, mạt hạng, với giá chỉ một vài trăm một đêm, để rồi nhận vài con virus HIV vào mình??? Hắn thương hại cậu, mặc dù hắn vốn luôn cho rằng một thằng ngu thì không đáng để được thương hại. Hắn mong là cậu bị lừa. Phải rồi, cậu bị lừa vì quá tin tưởng vào cái vỏ bọc đạo đức giả của tên kia!!!

Thứ sáu này, hắn sẽ lại gặp cậu. Hắn sẽ nói ngay cho cậu biết toàn bộ sự thật. Rồi cậu sẽ khinh bỉ y như cậu đang khinh bỉ hắn. Dẫu cậu không yêu hắn đi chăng nữa, hắn cũng không muốn thấy cậu dành tình cảm cho bất kỳ ai khác.

Hắn muốn cậu, khi ở trên giường cùng hắn, sẽ chỉ luôn nghĩ về hắn, gọi tên hắn. Chỉ một mình hắn mà thôi.

11. Cả ngày thứ sáu ấy hắn sống trong tâm trạng phấp phỏng. Hắn thậm chí còn ăn tối ở nhà hàng KFC ngay cạnh Bờ Hồ để đợi tới giờ hẹn.

Tám giờ, hắn lấy xe dạo quanh hồ.

Chín giờ kém mười, chỗ hẹn vẫn trống trơn.

Cậu thường không bao giờ đến muộn quá tám rưỡi. Sốt ruột, hắn định trèo lên Highland café làm một cốc nhưng lại sợ cậu đến mà không gặp. Hắn cứ luẩn quẩn ở đó tới tận mười một giờ, dù biết chắc cậu chưa từng đến muộn như thế. Hai người không có cách gì để liên lạc với nhau. Hắn cũng chưa từng phải chờ đợi ai lâu như thế này.

Cuối cùng, đêm đó hắn không về nhà mà đến vũ trường làm một trận say bí tỉ.

I don't want no one to squeeze me
They might take away my life
I don't want no one to squeeze me
They might take away my life
I just want someone to hold me and rock me through the night

(Give me one reason to stay here – Tracy Chapman)

Hắn đã ngủ một giấc dài, mỏi mệt, với những cơn mộng mị ám ảnh… Khi tỉnh dậy, hắn thấy bên mình là một đứa con gái lạ hoắc, môi còn vương vệt son, tóc uốn xù rũ rượi… Chẳng cần cố gắng để nhớ ra cô ả làm gì, hắn lặng lẽ đi tắm. Lúc trở ra thấy cô nàng vẫn ngủ say như chết, hắn chán nản, rút tờ 100$ đặt lên bàn, xong biến thẳng. Con PS vứt đâu mất sau cuộc vui đêm qua, hắn cũng chẳng bận tâm. Hắn gọi một chiếc xe taxi, bảo người tài xế lái đi vòng vòng Hà Nội.

Khi ngồi trên xe, như chợt nhớ ra điều gì, hắn bấm máy gọi cho thằng bạn đã cung cấp tin về cậu trước kia. Nó ngập ngừng mất một lúc, mới khẽ khàng bảo hắn rằng đêm qua thằng khốn nạn kia tổ chức sinh nhật ở nhà hàng, dĩ nhiên là cậu cũng có mặt. Nó còn bảo, hình như y đã có bạn gái, tuy chưa chính thức, con gái ông phó hiệu trưởng trường nó, giàu nứt đố đổ vách.

Không cần nghe thêm nữa hắn cũng đủ hiểu.

Cậu sáng mắt ra chưa??? Giờ thì cậu sắp bị quăng ra ngoài đường rồi đấy!!! Cậu đối với y chỉ là một cái máy ATM thôi, cậu hiểu chứ???

Hắn ước gì cậu đang ở đây, để hắn có thể gào vào mặt cậu những lời đó. Để hắn được hả hê khi thấy cậu gục xuống, khóc lóc, đau đớn. Để hắn có thể quăng cậu lên giường, lột sạch quần áo, chứng kiến đường cột sống chạy dọc theo tấm lưng thon phẳng lì, cặp mông tròn chắc nịch, đôi mắt đen sẫm màu nhìn hắn đam mê... Và rồi hắn sẽ khiến cậu phải thét lên tên hắn, đôi môi ướt mím chặt, móng tay cào lên vai hắn, đôi chân dài mảnh giơ cao, chìm ngập trong tiếng rên rỉ và thứ mùi tanh tưởi… Hắn nóng lên một cách khó hiểu. Mỗi tuần một lần, bốn lần một tháng, khó có thể nói là đủ cho nhu cầu của một thằng con trai đang tuổi dồi dào sinh lực. Dù chen giữa những khoảng thời gian ấy là sex với gái, vẫn là hai phạm trù khác hẳn, không thể lấy cái này mà bù đắp cho cái kia.

Một tuần nay hắn không đến trường. Hắn chỉ làm việc theo cảm hứng, mà hiện tại hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào chui vào giữa cái hộp bê tông rộng ba mươi mét vuông với năm chục con người, vật vã lên xuống với những bài giảng chán ngắt và nghe những gì hắn đã được học từ tận năm ngoái. Hắn xuất hiện trên lớp không nhiều, số ngày nghỉ chắc chắn đã vượt quá quy định nhưng nào có hề gì, có tiền là thay đổi được quy định ngay. Nếu muốn tiếp thu kiến thức, hắn đã có gia sư riêng. Hắn chẳng cần gì ở trường học ngoài một cái bằng tốt nghiệp chính quy và nơi để show hàng với bọn “thường dân”.

Hắn có hứng thú với cái này cái kia, nhưng đều không đặc biệt. Bằng chứng là hắn thích đua xe, nhưng một tháng nay thậm chí hắn ngồi ôtô còn nhiều hơn xe máy. Hắn đi bar, lên giường với gái, nhưng có khi hắn lại trốn ở nhà, lướt net, viết một vài phần mềm vớ vẩn, chơi bida. Hồi lớp mười, hắn tập tành định lập một band nhạc; thì bố hắn chẳng nói chẳng rằng, đập vỡ cây đàn của hắn, lại còn bảo tay chân đánh cho bạn hắn một trận lên bờ xuống ruộng. Từ đó, hắn làm cái gì cũng lướt lướt, không đặt nhiều công sức quá bao giờ.

Hắn cũng không đặc biệt quý mến ai. Không phải hắn thù ghét con người hay có vấn đề về tâm lý, hắn chỉ không tìm thấy người đồng cảm. Bạn bè của hắn nhiều đấy, cái super sim của hắn cũng sắp đầy chật, nhưng hắn không nhớ được quá ba mươi cái tên trong đó. Hắn có thể ngồi tán gẫu với một vài người hàng giờ những câu chuyện không đầu không cuối, để rồi nó chẳng lưu lại trong óc hắn thậm chí là một từ.

Họ hàng thân thuộc thì phân tán khắp nơi. Có đến nhà hắn cũng chỉ để nhờ vả gì đó, khúm na khúm núm. Bà nội, người cho hắn định nghĩa gần gũi nhất về gia đình, cũng đã qua đời từ hồi hắn bảy tuổi. Ký ức về bà trong hắn bây giờ chỉ là một khoảng không mờ mờ, trăng trắng và ấm áp…

Mọi thứ trôi qua hắn hàng ngày, vô vị, tẻ ngắt, không màu, đơn điệu, như thể dòng suối cuốn qua một tảng đá. Hắn đã từng thử đặt cược cho một vài mối quan hệ nhưng đều không thành công. Bởi vì hắn sinh ra đã quá thừa mứa vật chất, hắn quen coi tiền như chìa khoá vạn năng, nên hắn không phải cố để đạt được thứ gì bao giờ. Hắn cũng không biết cách bày tỏ cảm xúc, bởi hắn đã quen chiếm đoạt bằng tiền tài hoặc vũ lực. Không ai quan tâm đến hắn bao giờ, nên lẽ dĩ nhiên hắn cũng chả biết học ở đâu cách quan tâm.

Hắn yêu cậu, cũng có thể. Nhưng hắn không thấy nó có gì khác biệt mấy so với tình yêu hắn dành cho con mèo tam thể hắn nuôi hồi mười hai tuổi. Nó là sinh vật duy nhất luôn quanh quẩn trong ngôi nhà ấy bất chấp cái quạnh quẽ đến ghê người và không biết sợ thứ bóng tối luôn chiếm ba phần tư diện tích vì trong nhà thường không bao giờ có mặt quá hai con người. Một trong những lý do để hắn thích mèo hơn chó là vì mèo không yêu bất cứ ai, không phụ thuộc bất cứ ai, một cá thể tự do và độc lập. Con mèo nhà hắn được ăn sung mặc sướng nhưng nó cũng đã bỏ đi theo một con mèo cái nào đấy - hoặc theo tiếng gọi của tự do – sau ba năm chung sống cùng hắn. Mèo thì không biết đường quay trở lại nhà như chó. Cũng có thể là vì mèo không bao giờ hối hận về quyết định của nó. Chỉ biết là sau đó nhà hắn chẳng bao giờ nuôi một con mèo nào nữa; bởi hắn không muốn phải chứng kiến nó bỏ mình và lại một lần nữa gào khóc bắt bố huy động nhân viên lục tung đất Hà Nội lên chỉ để tìm một con vật dài không tới ba mươi centimet.

Hai ngày sau, hắn có xe máy mới. Một chiếc phân khối lớn to oành nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức, hắn lựa được trong xe hàng của một tay buôn mới mang từ Hải Phòng lên. Việc đầu tiên hắn làm là ra Láng Hạ mua một cái decan hình con mèo dán lên đầu xe, như hắn vẫn thường làm với tất cả những chiếc xe từng thuộc sở hữu của mình từ trước đến giờ.

12. Thứ sáu tuần sau, như thường lệ, hắn lấy xe ra Bờ Hồ.

Người đi đường vẫn còn trầm trồ cái xe biển ngoại của hắn, nhưng họ còn bao việc khác phải lo. Cũng phải thôi, không đầy mười ngày nữa là đến Tết nguyên đán rồi. Tết đối với hắn và một cơ số bạn bè của hắn, không có ý nghĩa gì nhiều ngoài một dịp để đập phá nổ trời khác. Hắn thường không ở nhà trong dịp này. Năm ngoái đi du lịch xuyên Á với lũ bạn, năm kia phè phỡn ở Tây Ban Nha tắm nắng… Nói tóm lại, ở bất cứ đâu ngoài Việt Nam, để khỏi bị sắc đỏ hoa đào chọc vào mắt, để quên rằng cả những kẻ hành khất cũng có chỗ để về trong những ngày này.

Mặc dù hắn không mong chờ gì nhiều, nhưng hôm nay cậu lại xuất hiện ở chỗ quen thuộc. Cậu không đứng dựa vào gốc cây như thường lệ mà ngồi hắn xuống lề đường, mắt nhìn đăm đăm vào Tháp Rùa rực rỡ ánh đèn phía xa. Hắn chầm chậm dừng xe ở chỗ cậu. Hai người nhìn nhau, chán chường và mỏi mệt. Hồi lâu, cậu mỉm cười xanh xao:

“Xin lỗi vì lần trước đã thất hẹn.”

Chẳng lẽ hắn lại nói toẹt: tôi không nghĩ cậu còn lý do gì để ra đây, khi người cậu yêu đã đi theo một con bé khác rồi?!!

“Được rồi.” - hắn ngạc nhiên về sự dễ dãi của mình – “Thôi, lên xe đi.”

Cậu từ từ đứng dậy. Khi cậu tới gần, bất chợt hắn làm một việc mà bản thân cũng không thể hiểu nổi: ôm choàng lấy cậu.

Cậu mềm và ấm như một con mèo. Hắn thích mùi thơm của cậu, giống mùi của kẹo nho. Hắn dụi đầu mình vào cổ, vào ngực cậu. Hắn cảm nhận hơi ấm mê người của cậu bao lấy hắn.

“Sao thế?” - cậu hỏi.

Hắn nhắm mắt.

“…Tôi bị rơi mất rồi.”

“Rơi ở đâu?” - cậu hơi ngạc nhiên.

“Vực thẳm ở trong tôi.”

Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không phản đối cũng không đồng tình. Họ mặc kệ tất cả những ánh mắt của người qua đường không ngớt tò mò. Trước mặt cậu là Tháp Rùa rực rỡ; nơi mà mười năm trước bố mẹ dẫn cậu đến chơi, vừa đi vừa cầm một cây kem Tràng Tiền; nơi mà nửa năm trước, anh ngân nga hát cho cậu giai điệu bài “The Promise” của Tracy mà cậu rất yêu thích.

Remembering
Your touch
Your kiss
Your warm embrace
I'll find my way back to you
If you'll be waiting

If you dream of me
like I dream of you
In a place that's warm and dark
In a place where I can feel the beating of your heart

And say you'll hold
A place for me
in your heart.

A place for me in your heart.
A place for me in your heart.
A place for me in your heart.

(The Promise – Tracy Chapman)

Anh nhớ
Cơ thể em chạm vào anh
Nụ hôn của em
Hơi ấm của em bao quanh anh
Anh sẽ tìm cách quay về với em
Nếu như em vẫn đợi

Nếu em mơ về anh
Như anh vẫn thường mơ về em
Ở một nơi ấm áp và tối tăm
Ở nơi anh có thể cảm nhận nhịp đập trái tim em

Và hãy nói rằng em sẽ giữ
Một nơi dành cho anh
Trong trái tim em

Một nơi dành cho anh trong trái tim em…
Một nơi dành cho anh trong trái tim em…
Một nơi dành cho anh trong trái tim em…
Cậu vẫn đợi. Cậu vẫn luôn dành cho anh một nơi quan trọng trong trái tim mình. Nhưng cậu biết anh sẽ không bao giờ trở về với cậu nữa. Ánh sáng lung linh từ Tháp Rùa thoáng mờ đi trong mắt cậu.

Hắn buông cậu ra, và đau xót nhận thấy rằng ánh mắt cậu vẫn không hề nhìn hắn.

“Đi thôi.”

Và cậu chầm chậm ngồi lên xe hắn. Hôm nay hắn không đưa cậu tới thẳng nhà nghỉ như thường lệ mà lượn quanh Bờ Hồ mấy vòng. Hắn thấy cậu hơi dựa đầu vào lưng mình, nghiêng mặt ra phía hồ. Lâu lắm rồi hắn mới đi thật chậm quanh Hồ Gươm và nhìn ngắm thật kỹ những cảnh vật tưởng chừng đã rất quen thuộc. Dòng người trôi qua hắn lặng lẽ và mờ nhạt như đoàn đưa tang. Hắn không quan tâm đến gì khác, chỉ lắng nghe nhịp đập rất thanh thản của tim cậu, cảm nhận một không gian yên bình đến kỳ lạ.

Hắn dừng xe ở khách sạn Melia, tự nhiên giao xe cho nhân viên khách sạn, dẫn cậu vào trong, trình chứng minh thư, thuê một phòng qua đêm và còn thanh toán tiền trước. Người lễ tân thoáng ngạc nhiên nhìn hai thằng con trai mặt búng ra sữa, nhưng không nói gì thêm mà lịch thiệp mời họ lên phòng. Cậu cũng chỉ mất một vài phút choáng ngợp vì khung cảnh xa hoa, vội vàng theo hắn vào thang máy.

Khi cánh cửa phòng đóng lại, hắn lao vào hôn cậu, ngấu nghiến. Cậu bàng hoàng vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần tí gì. Hắn rút kiệt sức lực của cậu trong thoáng chốc, rồi dứt môi ra, túm cổ áo cậu đẩy mạnh vào tường. Hắn rít lên qua hàm răng nghiến chặt:

“Nói đi! Nói cho tôi hay cậu yêu hắn ở điểm nào??? Yêu một thằng như hắn vì cái gì???”

Cậu bị ngạt thở, những ngón tay bất lực bấu vào tay áo da dày cộm của hắn, thở hổn hển:

“Anh nói gì… tôi không hiểu…???”

Hắn nói tên thằng kia. Mắt cậu tối sầm đi nhanh chóng.

“Sao anh biết?”

“Không quan trọng. Trả lời tôi đi !!!”

Cậu mím môi, run bần bật, nước mắt lã chã tuôn rơi:

“Giá mà… giá mà tôi biết…”

Hắn kinh ngạc, buông tay. Cậu khuỵu xuống như một cọng bún.

Hắn giận dữ điên cuồng, hai mắt trợn trừng nhìn cậu ngồi khóc nức nở, gạt đổ hết tất cả đĩa cốc, hoa quả có trên bàn, xé tan tành tấm rèm cửa, gào lên bằng tất cả sức lực:

“CẬU BỊ NGU À??? CẬU CÓ BIẾT MỘT ĐÊM BÁN THÂN CỦA CẬU CHỈ ĐỦ CHO HẮN MUA MỘT ĐÔI GIÀY THÔI KHÔNG??? HẢ???”

“Nhưng mà… tôi yêu anh ấy… Anh ấy nói cần tiền để học…”

“THẾ THÌ SAO??? KHÔNG CÓ NGHĨA CẬU PHẢI CUNG PHỤNG HẮN!!! GIỜ THÌ SAO NÀO??? HẮN BỎ CẬU ĐI VỚI CON KHÁC RỒI, THẤY CHƯA???”

“TÔI BIẾT! TÔI BIẾT CHỨ!!!” - cậu ngẩng mặt lên nhìn hắn, hai mắt long lanh đầy nước – “TÔI BIẾT ANH ẤY KHÔNG HỀ YÊU TÔI! TÔI BIẾT ANH ẤY LỢI DỤNG TÔI!!! TÔI BIẾT TẤT CẢ!!! NHƯNG TÔI VẪN YÊU ANH ẤY... TÔI KHÔNG THỂ NÀO LÀM KHÁC ĐƯỢC…”

Hắn bất lực thực sự. Hắn ngồi phệt xuống giường. Hắn phá lên cười như một thằng điên. Cười xong, hắn nằm ngửa ra giường, cay đắng lẩm bẩm:

“Ra là thế…L’amour est aveugl*… Đúng là một lũ ngu…”

Rồi hắn bật dậy, lạnh lùng ra lệnh cho cậu.

“Lại đây.”

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, từ từ đứng dậy, từ từ đến bên hắn. Nước mắt đã ngừng tuôn ra. Cậu trở về cái vẻ nghiệt ngã bất cần như mọi khi. Cậu đứng còn hắn ngồi trên giường, tình thế như lần đầu tiên của hai người. Ánh mắt hai người giao nhau chứa đựng những thông điệp khó hiểu.

Vậy là hắn đã thấy cậu gục xuống, khóc lóc, đau đớn.

Vậy là hắn đã có thể quăng cậu lên giường, lột sạch quần áo, chứng kiến đường cột sống chạy dọc theo tấm lưng thon phẳng lì, cặp mông tròn chắc nịch, đôi mắt đen sẫm màu nhìn hắn đam mê...

Vậy là hắn khiến cậu phải thét lên, đôi môi ướt mím chặt, móng tay cào lên vai hắn, đôi chân dài mảnh giơ cao, chìm ngập trong tiếng rên rỉ và thứ mùi tanh tưởi…

Nhưng hắn không hề thấy hả hê. Không một chút nào.

Hắn dùng ngón tay tách miệng cậu ra, đưa lại gần một viên thuốc con nhộng màu trắng. Cậu mở mắt, nhìn hắn ngờ vực:

“Thuốc gì vậy?”

“Không phải thuốc kích dục đâu. Viagra đấy!” - hắn nửa đùa nửa thật.

“Không sao.” - cậu mở miệng, nuốt trọn viên thuốc – “Dù có là thuốc độc tôi cũng uống.”

Thuốc độc ư?

Tim hắn nhói lên. Ừ, thuốc độc thật đấy. Tác dụng sau hai tiếng, từ từ làm tê liệt hệ thần kinh, không gây đau đớn. Một tên anh chị đã mua loại thuốc này cho hắn chỉ trong vòng hai tư giờ, nhận tiền mà không cần hỏi một câu về mục đích sử dụng.

Sau khi viên thuốc trôi khỏi miệng cậu, hắn liền luồn ngay lưỡi của mình vào trong. Hắn hôn cậu, rất sâu, tay luồn ra sau gáy nâng đầu cậu lên. Hai người hôn nhau mà không cần nhắm mắt, và lần đầu tiên hắn nhận ra đôi mắt cậu không phải màu đen như hắn tưởng mà phảng phất sắc nâu rất buồn. Hắn dứt môi ra.

Đêm đó, hắn không ngủ trước. Hắn để cậu nằm gối lên tay mình, ôm lấy thân thể cậu. Trước lúc chìm vào giấc ngủ, cậu còn thì thầm vào tai hắn:

“Sao hôm nay anh lạ thế?”

Hắn khẽ cười.

“Nói thật, nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn và trong một hoàn cảnh khác, có thể tôi sẽ…”

Hắn dùng môi mình bịt miệng cậu. Hắn kéo chăn lên ủ ấm cho cậu, nói nhỏ:

“Ngủ đi.”

Và cậu ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn mình hắn, hắn đợi, thấy bình thản lạ lùng.

Hắn cảm nhận hơi thở cậu chậm dần, ngắt quãng, cơ thể lạnh đi, cho đến khi ngừng hẳn.

Cậu trở thành một con búp bê vô hồn – đúng nghĩa - nằm trong tay hắn.

Bấy giờ, hắn mới nhẹ nhàng rút tay ra, đặt đầu cậu xuống gối, thận trọng như sợ cậu thức tỉnh. Hắn cúi xuống sát mặt cậu, chà nhẹ môi mình lên làn môi vẫn còn mềm mại.

Bỗng hắn thấy những giọt nước nóng hổi rơi trên khuôn mặt bình yên của cậu.

Hắn hoảng hốt bật dậy, đưa tay lên gò má.

Ướt.

Hắn khóc ư???

Dễ phải chục năm rồi hắn chưa từng rơi nước mắt.

Hắn vơ lấy áo khoác, mở tung cửa chạy ra ngoài. Hắn chạy như điên xuống tầng mà không cần tới thang máy. Hắn ngay lập tức nhảy lên xe mà người ta vừa vội vã dắt ra cho hắn, rồ ga phóng vọt đi.

Mắt nhoà đi vì nước, tiếng gió dần nhạt, thay vào đó là tiếng đàn guitar thong thả:

You got a fast car
But is it fast enough so we can fly away
We gotta make a decision
We leave tonight or live and die this way

I remember we were driving driving in your car
The speed so fast I felt like I was drunk
City lights lay out before us
And your arm felt nice wrapped ’round my shoulder
And I had a feeling that I belonged
And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone…

Hắn gào lên: “THÔI ĐI!” nhưng tiếng hát lại ngày càng rõ rệt. Nó âm vang ngay trong đầu hắn, như thể vọng ra từ chính bụng hắn. Thoáng nhìn đồng hồ tốc độ, cái kim nhích dần đến con số 180.

Chiếc xe lao vút đi. Trên xe là một kẻ chạy trốn đáng thương vì chính hắn cũng không biết là mình đang chạy trốn thứ gì. Hắn nhìn rõ mồn một trước mắt mình, gương mặt điềm nhiên và buồn bã của cậu. Nhưng hắn đã bật cười. Hắn không hề hối hận. Giờ thì cậu chỉ là của riêng hắn mà thôi. Cậu sẽ không còn có thể nhớ về bất kỳ ai khác, và cũng không thằng đàn ông nào có thể chiếm hữu cậu nữa. Hắn là người tình đầu tiên và cuối cùng, người tình duy nhất của cậu.

Gió thổi mạnh. Nước mắt dần khô đi. Hắn thấy mình tỉnh táo lạ thường. Tỉnh táo đủ để nghĩ về tất cả những sự việc đã, đang và sẽ xảy ra.

Họ sẽ sớm phát hiện ra cậu, có thể là ngay bây giờ đây, cảnh sát đang phát lệnh truy lùng hắn. Ít nhất cũng phải vài chục năm, hắn biết. Giả sử hắn có thể chuồn ra nước ngoài, hắn cũng phải sống chui lủi cả đời. Nếu hắn bị tử hình, đằng nào ông bà già hắn cũng cố chạy cho cái án nhẹ hơn, rồi nhẹ hơn, nhẹ hơn nữa. Hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt bố và mẹ hắn khi biết tin. Hắn nghĩ đến hai người đang làm gì giờ này. Có lẽ mẹ hắn đang nằm dài trong một phòng massage ở Hong Kong. Có lẽ bố hắn đang say giấc nồng bên một hay hai cô em chân dài nõn nà. Không ai nghĩ về hắn, dù chỉ là mảy may.

Hà Nội đang ngủ. Đường phố sẫm màu. Hắn bỏ lại phía sau những con đường, những hàng cây, những ngôi nhà, những quán ăn đêm còn sáng đèn… Hắn thấy ghen tị với những con người đang chăn ấm nệm êm bên gia đình kia. Hắn ghen tị với bà quét rác khua chổi nhanh nhanh để về với đàn con. Hắn ghen tị với tên lái xe đang bon bon cho kịp đến điểm giao hàng. Hắn ghen tị cả với cậu. Tất cả đều đã và đang tới điểm dừng chân của họ. Còn hắn, hắn không có. Hắn là một con mèo đi lang thang không nhớ đường về. Hắn là ngôi sao chổi lãng du trong vũ trụ, bị sức hút của các hành tinh kéo lại, thoáng dừng chân rồi lại vút đi, chỉ kết thúc cuộc hành trình bằng cách nổ tan tành ở một nơi nào đó giữa bao la.

Hắn đi về tuyến đường Nguyễn Trãi. Xe tải, xe container vẫn nườm nượp qua lại.

Hắn nhếch môi. Ngạc nhiên vì thấy mình vẫn tỉnh táo. Không gian yên tĩnh lạ thường, nhường chỗ cho tiếng ca day dứt:

I love you
Is all that you can’t say
Years gone by and still
Words don’t come easily
Like I love you I love you


Anh yêu em
Đó là tất cả những gì anh không thể nói sao
Thời gian vẫn cứ trôi cứ trôi
Nói ra thật chẳng dễ dàng
Như anh yêu em anh yêu em…
Nghĩ đi nghĩ lại, trước giờ hắn chẳng có gì cả. Từng tế bào của hắn là của bố mẹ hắn. Tất cả tiền bạc vật dụng mà hắn có là do họ cho. Tương lai của hắn cũng đã được định sẵn. Hắn tưởng hắn có tất cả, nhưng thật ra lại chẳng có gì.

À không! Hắn vẫn còn một thứ của riêng mình - Sinh mạng hắn. Thứ duy nhất mà hắn có toàn quyền quyết định.

Đây rồi! Hắn đã chọn được. Màu đỏ - màu yêu thích của hắn. Một trăm tấn – cũng đủ hoành tráng. Lại là biển đuôi 18 – trùng với số tuổi của hắn.

Vậy thì còn chờ gì nữa. Đồng hồ đo tốc độ đã chuyển sang số 270.

Và ý nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu hắn, cũng thật buồn cười. Hắn nghĩ rằng, nếu thật sự có kiếp sau, thì hắn chỉ mong được làm một con mèo.

END

Tài Sản của Kakabi
Chữ ký của Kakabi

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

FRIDAY NIGHTS Bgavat18
FRIDAY NIGHTS Bgavat10FRIDAY NIGHTS Bgavat12FRIDAY NIGHTS Bgavat13
FRIDAY NIGHTS Bgavat15FRIDAY NIGHTS Bgavat17
FRIDAY NIGHTS Bgavat19FRIDAY NIGHTS Bgavat21FRIDAY NIGHTS Bgavat22
[Cầu Vồng-Gboy] - Sponsored content – []
Hiện Đang:
Profile Sponsored content

FRIDAY NIGHTS Vide10

Bài gửiTiêu đề: Re: FRIDAY NIGHTS

Tiêu đề: FRIDAY NIGHTS

Tài Sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

FRIDAY NIGHTS

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (Sưu Tầm). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.* Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan.
* Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui.
* Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.
Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SSU Cần Thơ :: Khu vườn truyện :: Truyện ngắn-

Skin Rip By ZickyBraak™
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất