12.

Khiêm bước tới và ngồi bên cạnh nó, cái cảm giác “ít ra” còn có một người bên cạnh làm nó dễ chịu lắm. Đã lâu lắm rồi nó mới lại cảm thấy nguôi ngoai. Đã có lúc “đợi” là một dấu chấm hỏi thật lớn trong lòng nó , đợi mà không biết là nó có đang làm đúng với những gì mà nó cho là đúng không nữa . Mâu thuẫn, rất là mâu thuẫn ấy chứ . Ngồi nghe bản nhạc lập đi lập lại những 24 lần. Quanh quẩn bởi cái suy nghĩ "đợi" . Mặc dù biết trước trước câu trả lời của 1/2 lý trí còn lại là : " Người ta đã rất xấu tính với mình." Nhưng tình cảm và lòng kiêu hãnh bắt nó phải "đợi" cho bằng được để coi người ta sẽ đối xử với nó như thế nào.

Thở dài, nó nhớ lại cái ngày mà chuyến công tác của nó kết thúc sớm hơn dự định, chạy sang nhà người yêu với lỉnh kỉnh quà trên tay mong muốn có một sự bất ngờ. Mở cửa phòng nó thấy người yêu đang sex với một người khác … Đóng cửa và đặt tất cả những món quà ở đó, nó chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà…

Chạy xe trong trời mưa, để không phân biệt được là nó đang khóc hay giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống chắc đó là một trong những điều kì diệu của cơn mưa. Và những gì nó nhận được sau khi chờ đợi là một tin nhắn chia tay dỡ dang trên mạng.

13.

- Em uống được không ? ( Phong cầm lon bia và quay sang hỏi hắn )

- Chắc là được.

Rồi cả 2 cứ uống trong lặng lẻ như thế, cho tới khi hắn cảm nhận được cả sự suy tư của Phong rồi chợt nhớ một người đã từng nói :” Một đêm đi vòng vòng với một ai đó vào lúc khuya có thể sẽ thấy khá hơn đấy chàng trai.” Chỉ vì hắn cũng từng mang tâm trang như thế mà.

- Có cần đi dạo một vòng không ? ( hắn hỏi )

Phong không đáp, một lúc lâu thì khẽ gật đầu. Rồi hắn yêu cầu Phong kiếm một chỗ nào để gửi xe của Phong để hắn được chở vì so ra lúc này hắn thật sự tỉnh táo hơn Phong. Hắn cũng tự hỏi vì sao hắn lại làm như thế, nhưng hình như đó là một câu hỏi không có lời đáp bản thân hắn chỉ muốn được làm như thế vào lúc này, vì hắn nhìn thấy ở Phong sự đồng cảm hay đơn giản hơn là chia sẻ với một người bạn mới quen .

14.

Dạo một vòng Sài Gòn vào ban đêm là quá đủ, trời càng về đêm càng lạnh. Lần đầu tiên cả hai cùng đồng ý về việc ghé vào một quán nào đó để làm dịu đi cơn đói, cùng với cái cảm giác mệt vào lúc này. Sau đó cả hai cùng nhận ra rằng không thể về nhà vào cái giờ này mà không làm phiền tới người khác hoặc chỉ là một lý do khác khi men rượu vẫn còn.

Cả hai lại rủ nhau đi dạo hành động này chẳng khác nào là tự hành hạ. Đúng là thức đêm mới biết đêm dài đến một lúc như là nằm ngoài khả năng chịu đựng Phong lên tiếng :

- Anh buồn ngủ quá rồi, mắt sắp mở hết lên rồi này.

- Thế thì tìm một chổ nào để ngủ vậy.

Phong khẽ nhắm mắt tựa vào vai Khiêm làm giảm đi cái cơn buồn ngủ đang gia tăng vào lúc này. Tay Khiêm vòng ra sau, tìm tay Phong kéo lên và nắm chặt như chẳng muốn đánh mất một món quà quan trọng.

15.

Giữa không gian yên ắng của căn phòng Phong nằm trong vòng tay hắn ngủ say như một đứa trẻ mất ngủ sau những đêm gặp ác mộng. Hắn nhìn Phong hồi lâu rồi hôn một nụ hôn vào trán, hắn giật mình khi thấy Phong mở đôi mắt nhỏ tròn lay láy nhìn hắn :

- Nhóc làm gì khi người ta ngủ thế ?

- Đáng yêu thế này thì ai mà kiềm chế cho nổi, mà sao cứ gọi là nhóc mãi thế ?

- Nhắm mắt và ngủ đi nhóc !

- Haiz, lại là nhóc , bực quá đi mất .

Có một người xụ mặt xuống, người còn lại tủm tỉm cười . Đêm đó có hai người xa lạ tìm thấy nhau .

( CÒN TIẾP) -------------------------