Chương 2. Hắc Dạ Lan


Phan An vừa bước qua cổng chính của Linh sơn đạo quán đã thấy một tiểu cô nương diện y phục xanh ngọc bích hớn hở chạy ra đón, cô ta nhanh miệng nói:

-Huynh về rồi à, muội lo cho huynh chết đi được.

Phan An nhe răng cười, chàng lấy tay xoa đầu tiểu muội rồi nói:

-Huynh không sao đâu muội muội ngốc, huynh đã tìm được Linh chi ngũ sắc rồi này.

Tiểu cô nương tròn mắt ngạc nhiên nhìn cây linh chi phát quang trong gùi của chàng.

-Làm sao mà huynh có thể...ôi không...

-Nào, Xuân Hương muội không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu, bây giờ thì nói cho huynh biết sư phụ có nhà không?

-Huynh cho muội cầm linh chi một lát đi- Xuân Hương xòe đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, cười tít mắt-cha muội lên kinh thành có công việc, chắc cỡ mai mới về.

Phan An với tay lấy linh chi đưa cho Xuân Hương rồi cả hai sải bước vào đạo trang. Đã hơn tuần lễ rời xa nơi này, chàng nhớ làm sao chiếc giường trải đêm nhung của mình, vừa mở cửa căn phòng thân yêu chàng đà sà xuống giường ngửi mùi hương thân quen, bỗng hình ảnh của Lam Phong thoáng qua làm chàng giật mình tỉnh giấc, chàng nhớ người đó quá đi mất.

-Sư huynh, huynh có trong đó không?

Dòng suy tưởng của Phan An bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa lốc cốc từ ngoài, chàng mệt mỏi bước ra mở cửa, Xuân Hương đứng trước mặt chàng cùng chén chè sen trên tay, nàng cười tươi:

-Lâu rồi huynh không ăn món này chắc huynh nhớ lắm nên muội vừa xuống bếp làm cho huynh nè.

Xuân Hương đặt chén chè xuống bàn rồi đẩy Phan An ngồi xuống, nàng giục:

-Huynh ăn đi này, đích thân muội làm đó.

Phan An mỉm cười đáp:

-Muội đúng là muội muội tốt của ta, mà muội có luyện tập võ công không đấy?

-Đương nhiên là có rồ-Xuân Hương kiêu hãnh nói-muội đã luyện đến thức thứ tám của Nhật quang kiếp pháp rồi đó.

Phan An ra chiều vui mừng, chàng cặm cụi ăn những hạt sen non ngọt thanh và khen ngợi nàng:

-Muội giỏi thật, huynh chưa bao giờ luyện đến thức thứ tư của bộ kiếm pháp đó, vậy mà trong thời gian ngắn muội đã đạt đến cảnh giới cao đó.

Xuân Hương tít mắt cười, nàng an ủi:

-Đâu phải do huynh, tại sức khỏe của huynh không tốt mà, chứ huynh thông minh hơn hẳn những người khác.

Phan anh với tay gõ nhẹ vào trán Xuân Hương, cô giả vờ nhăn mặt khiến chàng bật cười.

Phan An là đại để tử của Tịnh Kha đạo trưởng, tức chủ nhân Linh sơn đạo quán, bản tính chàng vốn ôn nhu hiền lành nhưng ngặt nỗi từ bé sức khỏe không được tốt nên làm việc gì cũng thua kém người khác dẫu thế chàng lại là người được các đệ tử trong đạo quán hết lòng yêu thương và kính trọng vì chàng luôn giúp đỡ mọi người không nề hà gian khổ, như chuyện đi hái linh chi, thật ra sư phụ phái Minh Hoàng đi nhưng chàng ta bị bệnh phong hàn nên Phan An đã xin ân sư cho đi thế. Dù Tịnh gia đạo trưởng không yên lòng nhưng trước thái độ cứng rắn của chàng ông cũng thuận lòng.

Xế trưa hôm sau Tịnh gia đạo trưởng trở về, ông vui mừng khôn xiết khi thấy Phan An cùng Linh chi ngũ sắc, ông nói:

-Cuối cùng thì con cũng bình an vô sự trở về, ta cứ lo con gặp bất trắc-Ông ngắm nghía linh chi hồi lâu rồi quay sang hỏi chàng-những ngày qua con ở đâu, tại sao con lại tìm được linh chi?

Phan An kính cẩn đáp:

-Chuyện kể ra thì dài lắm, sư phụ cứ ngồi xuống trước đi ạ.

Chàng mời sư phụ ngồi xuống ghế rồi từ tốn kể lại những chuyện đã xảy ra, nghe xong Tịnh Kha đạo trưởng vuốt chòm râu ánh bạc của mình, ông hỏi:

-Con có biết lai lịch của vị ân nhân đó không?

-Thưa không! chàng ta chỉ cứu và cho con tá túc, ngoài ra y chẳng nói gì về mình dù con có vài lần rặng hỏi.

Đạo trưởng nhìn mông lung ra ngoài, ông nói tiếp:

-Tại sao trên Lâm châu cốc lại có người sinh sống, chẳng phải nơi đó toàn mãnh thú hay sao?

Phan An phỏng đoán:

-Chắc y là thế ngoại cao nhân muốn xa lánh hồng trần nên tìm đến đó.

Tịnh Kha đạo trưởng lắc đầu không đồng ý:

-Thế ngoại cao nhân không thể là một chàng trai trẻ tuổi như thế được-ông dừng lại quan sát thái độ của Phan An rồi lại nói- Con nói rằng con đã tìm hai ngày trời vẫn không thấy linh chi vậy tại sao chỉ cần vài canh giờ y đã tìm được nó.

-Việc này....

Phan An ngập ngừng không biết trả lời thế nào, chàng cúi mặt suy nghĩ. Chợt Xuân Hương từ ngoài hốt hoảng chạy vào, nàng vội vã nói:

-Thưa cha, bên ngoài có một nữ nhân muốn lấy lại Linh chi ngũ sắc.


Đạo trưởng và Phan An vô cùng bất ngờ về tin này, hai người nhanh chóng chạy ra sân trước của đạo trang xem có chuyện gì xảy ra. Đứng giữa sân bây giờ là một nữ nhân mặc y phục đen, ả ta lớn tiếng nói:

-Lão đạo trưởng kia, mau trả linh chi ngũ sắc lại cho ta.

Tịnh Kha đạo trưởng tiến về phía trước, ông từ tốn hỏi:

-Không biết cao danh quí tánh của cô nương là gì và tại sao lại đòi linh chi ngũ sắc của bần đạo.

-Ta tên Hắc Dạ Lan, chủ nhân của Lâm châu cốc, các ngươi dám ngang nhiên hái trộm linh chi của ta, mau trả nó đây.

Đạo trưởng hoài nghi nói:

-Từ trước đến nay bần đạo chưa từng nghe Lâm châu cốc có chủ nhân, cô nương có lẽ đang nhầm lẫn gì chăng.

Hắc Dạ Lan rít lên:

-Tên đạo trưởng thúi kia, đã trộm linh chi của ta mà con xằng ngôn như thế à. Ta phải cho các ngươi biết thế nào là lễ độ.

Dứt lời ả nảy mình phóng lên và tung chảo về phía Tịnh kha đạo trưởng, không hề nao núng ông nhanh chân xoay người sang một bên đỡ chiêu, ông đánh trả bằng chưởng pháp Thần long minh thế, một luồng sáng xuất ra từ bàn tay ông đẩy lùi Hắc Dạ Lan, ả cười gằng rồi tiếp tục tung chiêu. Trận đấu diễn ra kịch liệt bất phân thắng bại, cảm thấy võ công không thể qua được Tịnh Kha đạo trưởng, Hắc Dạ Lan liền tung yêu thuật, nửa thân người dưới của hắn bỗng hóa thành một chiếc đuôi dài làm mọi người kinh hãi, đạo trưởng to tiếng:

-Hóa ta mi là yêu xà!

-Biết thế thì khôn hồn giao linh chi cho ta.

-Ngươi đừng mộng tưởng, xem chiêu.

Vừa nói ông vừa tung kiếm đánh ra thức thứ mười hai của Vạn võng phục Ma, hàng ngàn mũi kiếm tung tóe khắp tứ phía hướng thẳng vào Hắc Dạ Lan, ả nhanh chân tránh chiêu rồi hô to "Xà kích", những mũi kiếm bị bao bởi một quả cầu đen sau đó tan biến. Hắc Dạ Lan dùng chiếc đuôi dài của mình hất tung mọi thứ xung quanh, ả quất vào người đạo trưởng khiến ông văng ra xa, Phan An thấy mình thật vô dụng khi chẳng giúp được gì cho sư phụ ngoài việc đứng nhìn.

-Linh sơn chi yêu, vạn long chi thuật

Chàng nghe tiếng hô gầm vang của sư phụ, sau tiếng hô một dãy tường đá bỗng bao quanh ả và những con mãnh long cuồng bạo tới tấp tấn công khiến ả không tài nào chống đỡ được, đột nhiên Hắc Dạ Lan hét to câu gì đó rồi bức tường vỡ tan tành, Phan An để ý thấy ở ngực trái của ả đang rỉ ra một luồng máu xanh, ả gầm gừ tức giận:

-Đạo trưởng thúi, ngươi giỏi lắm. Ta sẽ quay lại trả thù.

Nói xong Hắc Dạ Lan xoay người biến mất khỏi không trung, Tịnh Kha đạo trưởng thấy ả đã không còn liền thở hắc một cái rồi ngã quỵ xuống làm Phan An và Xuân Hương vô cùng hoảng sợ, họ đến bên ông và lo lắng hỏi:

-Sư phụ, người làm sao thế?...sư phụ...sư phụ....

Tịnh Kha đạo trưởng đã ngất lịm....

Đón xem chương 3.....
[/size]