Chương 1. Lam Phong
Mặt trời đã chạy về phía chân đồi, xung quanh khu rừng không có một bóng người và trong nỗi tuyệt vọng vì vết cắn của con độc xà, Phan An nằm bất động dưới thân một cây đại thụ, chàng mỏi mệt liếc mắt nhìn ánh nắng cuối cùng lụi tắt, chắc ta phải bỏ mạng nơi này mất, chàng thầm nghĩ và rồi thiếp đi giữa một màn đêm dày đặc, mơ hồ.
Phan An mở hờ đôi mắt để có thể thích ứng với ánh nắng ban mai len lỏi qua thanh cửa sổ, chàng không dám tin mình vẫn còn sống và đang nằm trên một chiếc giường tre, thoáng thấy chiếc phong linh treo lủng lẳng trên trần, chợt một giọng nói thanh thoát vang lên làm mọi ý nghĩ của chàng gián đoạn:
-Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ngươi đã mê man suốt ba ngày liền rồi đấy.
Trước mặt Phan An là một chàng trai có khuôn mặt khả ái tựa hồ sương mai và vóc dáng mảnh khảnh yêu kiều, chàng trai vận y phục trắng muốt từ đầu đến chân và đang nhìn Phan An bằng ánh mắt lạ lẫm. Phan An gượng dậy định thi lễ nhưng chàng trai trẻ đã nhanh tay ra hiệu cho chàng ngồi xuống:
-Ngươi chưa hồi phục hẳn đâu, đừng cử động nhiều.
Phan An mở lời, môi chàng bây giờ khô đắng:
-Đa tạ ân nhân đã cứu mạng..
.Chàng tra trẻ không mấy thích thú với lời khách khí đó nên đã gạt ngang bằng vẻ lạnh lùng cố hữu:
-Này, đừng gọi ta như thế, ta thấy ngươi ngất xỉu ở trong rừng nên đưa về và hút máu độc ra cho ngươi thôi mà.
Phan An ngạc nhiên thốt lên:
-Trời! sao người lại làm như thế chứ...
-Ngươi lạ thật đấy-Chàng trai trẻ phật lòng nói-nếu ta không làm vậy thì bây giờ ngươi đâu còn nằm đây mà hầu chuyện với ta chứ.Phan An định nói tiếp nhưng vì sức lực chàng kiệt quệ nên chàng chỉ có thể nhìn chàng trai trẻ bằng ánh mắt biết ơn. Hồi lâu sau khi lấy lại chút bình tinh, chàng lại nói:
-Vì việc đó thật sự nguy hiểm, lỡ như người gặp chuyện bất trắc gì, tại hạ...
.-Thôi ngay những lời lẽ khách khí đó đi
-Chàng ta gắt lên làm Phan An giật mình
-Con người các ngươi thật là phiền phức, ta đã cứu ngươi và ngươi chỉ cần biết như thế là được, đừng hỏi nhiều.
Ánh mắt sắc lạnh đó làm cho Phan An e sợ, chàng đành tuân lời không nhắc nữa:
-Tại hạ thật sự cảm kích trước tấm lòng nghĩa hiệp của ân nhân, xin hỏi cao danh quí tánh của người là gì để còn tiện xưng hô.
Chàng trai trẻ thôi nhìn Phan An, chàng hạ giọng:
-Ta đã bảo đừng gọi ta là ân nhân, ta tên Lam Phong, còn ngươi.
-Tại hạ tên Phan An
Lam Phong ngồi xuống mép giường cạnh Phan An, ánh mắt dò xét của Lam Phong khiến chàng cảm thấy bối rối vô cùng nhưng chàng chỉ cười gượng.
-Tại sao ngươi lại đơn thân đi đến nơi này, hẳn ngươi cũng biết ở đây toàn là độc xà, thú dữ.
Lam Phong hỏi nhưng mắt vẫn cứ dán vào Phan An, không hiểu sao ánh mắt trong veo của Lam Phong lại làm tim chàng đập nhanh đến thế.
-Tại hạ vâng mệnh sư phụ đến tìm linh chi ngũ sắc.
-Thế sư phụ của ngươi là lang y à?
Phan An lắc đầu trả lời:
-Không, ân sư của tại hạ là đạo sỹ, đạo trang của người cách nơi này hai dặm.
Lam Phong kề chiếc mũi mình chạm vào gương mặt đang đỏ ửng của Phan An như thế từ trước đến giờ Lam Phong chưa từng trông thấy con người vậy.
-Ngươi tìm linh chi ngũ sắc để làm gì?Phan An ngại ngùng đáp:
-Về việc này thì ân sư không đề cập đến nên tại hạ cũng không rõ.Chợt Lam Phong đứng phắt dậy, điều này làm cho sự ngượng ngùng của Phan An được giải tỏa, chàng thở phào nhẹ nhõm, Lam Phong cất tiếng sau khi nhìn vào chiếc gùi trống không đang nằm cạnh chậu Linh lan của Phan An và nói:
-Chắc ngươi chưa tìm thấy đúng không-Lam Phong quan sát Phan An rồi nói tiếp- Ta sẽ giúp ngươi, tạm thời ngươi cứ ở đây dưỡng thương, ta sống một mình nên người chớ ngại.
-Ơ...vâng...vậy thì tại hạ đã làm phiền đến ân..à không, Lam Phong thiếu hiệp rồi.
Lam Phong quăng cho Phan An một ánh nhìn lạnh lẽo.
-Ta không thích những mỹ từ đó, nếu ngươi còn gọi như thế thì đừng có trách ta. Trông ra ta không lớn hơn ngươi nên cứ xưng hô huynh đệ cho phải phép.
Phan An chưa kịp trả lời thì Lam Phong đã mất dạng sau tấm mành tre, Phan An ngó nghiêng xung quanh và bây giờ chàng mới để ý ngôi nhà này trông thật gọn gàng, ngăn nắp. Cách bày trị ngộ nghĩnh và đáng yêu cứ như tất cả được sắp xếp dưới bàn tay của nữ nhi vậy.Lam Phong ra khỏi nhà từ lúc đó đến trời ráng chiều mới trở về, chàng cầm trên tay một nhánh linh chi ngũ sắc đang phát quang óng ánh, đúng là kì trân dị bảo.
-Linh chi của ngươi đây, ta tìm từ sáng đến giờ mới thấy.
Phan An ngồi gượng dậy đưa tay nhận linh chi, cả ngày hôm nay toàn thân chàng rã rời không còn chút sức lực nào, trong lúc cầm linh chi thì ánh mắt của chàng đã thoáng thấy trên vạt áo của Lam Phong hiện lên vài vệt đỏ, chàng ngạc nhiên hỏi:
-Hình như tay đệ bị thương đúng không?
Lam Phong vội rụt tay che lại vạt áo dính máu của mình, chàng giải bày:
-Chỉ tại ta sơ ý bị cành cây vướng phải thôi, ngươi đừng bận tâm
-Nhưng...
-Ta đã nói ngươi đừng bận tâm mà, chắc là ngươi đói rồi, ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi đây, nằm nghỉ đi.
Cũng như lần trước, Phan An chưa kịp phản ứng gì thì Lam Phong đã biến mất sau tấm mành tre, chàng thấy Lam Phong là một người thật kì lạ, mới hiền lành đó lại quay sang bẵn tính nhưng dù như thế nào thì đối với chàng Lam Phong thật sự là người tốt bụng.Lam Phong trở lại với khay thức ăn đầy ắp, chàng đặt xuống chiếc bàn gỗ rồi bước đến chỗ Phan An đỡ người ngồi dậy
.-Ta không sát sinh nên chỉ có những món đạm bạc này, mong người đừng chê.Nhìn những món ăn đầy màu sắc này Phan An cảm thấy thật hấp dẫn, chàng cười đáp:
-Làm sao huynh dám chê, những món này thật trông rất hấp dẫn.
Lam Phong nhíu mày nhìn chàng:-Ngươi chưa ăn đã khen như vậy rồi, đúng là miệng lưỡi quá.
Phan An vội vã phân bua:
-Huynh nói thật mà, dù chưa nếm qua nhưng mùi vị của từng món làm huynh cảm thấy nó thật sự hấp dẫn.
-Thế thì ngươi cứ tự nhiên đi
Quả thật lời Phan An không hề là lời phĩnh nịnh, hương vị tuyệt vời của món nấm rừng làm chàng mê mệt, chàng không thể ngờ một nam nhân như Lam Phong lại giỏi việc bếp núc đến thế, chàng cứ ăn và ăn trong khi đó Lam Phong chỉ ngồi cạnh bên nhìn chàng ăn và mỉm cười, nụ cười nhất tiếu khuynh thành...
(Còn tiếp....)
một câu chuyện của Non ngớ ngẫn